
i tên điên này nên lại sopha đọc sách , mặc kệ Hắn . Hắn cảm thấy mình hơi vô duyên , tự nhiên vào phòng Nó rồi lại hỏi những điều không nên hỏi .
- Ơ , xin lỗi , lí ra tôi không nên hỏi
- ........ Không sao , nhưng sao anh lại muốn biết ?
Cô hỏi anh sao anh muốn biết ư ? Ngay cả anh , anh cũng không biết tại sao ? Dường như anh cảm nhận được gì đó từ đôi mắt sắc lạnh u buồn của cô . Anh chợt nhớ lại , nhớ lại khi Minh kể về sự tích của Nó , Minh kể ngay đoạn mẹ Nó mất hình như anh đang rất rất buồn , Minh buồn vì chắc là đoạn sau cũng không hay ho gì . Hắn muốn biết , đột nhiên hôm nay Hắn " lên cơn " muốn biết về quá khứ của Nó , Hắn cảm thấy thương cho đôi mắt ấy ...
- À , ờ , tôi muốn chia sẻ với cô thôi !_ Hắn ngớ người vì câu trả lời của mình
- Vì tôi ?_ Nó chợt bật cười, nụ cười thấm đượm nỗi buồn , có vẻ như cô biết rằng là anh đang thương hại cô , cô không thích , cô ghét sự thương hại .......
- Thôi , anh về đi , tôi muốn nghỉ ngơi , cảm ơn ...
Lần đầu tiên , lần đầu từ khi quay về Nó nói từ " cảm ơn " nhưng cũng chỉ vì Hắn có phần muốn chia sẻ với Nó thôi , đều muốn giúp Nó thôi nhưng lại đâu đó có chút thương hại . Nó không muốn bị thương hại , Nó càng không muốn ai biết về " quá khứ tồi tệ " của Nó
- Uhm , tôi xin lỗi đã làm phiền _ Hắn quay đi ra ngoài
Hắn lấy lại vẻ " bỏ ngoài tất cả " của mình thường ngày nhưng trong óc vẫn suy nghĩ về Nó . Hắn nghĩ là có lẽ Hắn thương hại Nó thôi nên Hắn suy nghĩ qua loa rồi lại gạt bỏ . Hắn đột nhiên nhớ lại , nụ cười đó trên gương mặt của Nó . Cùng một gương mặt với Nó nhưng sao khi Như đi bên Hắn , nụ cười đó rất vô tư , vui vẻ . Còn nụ cười của Nó , nụ cười thấm đượm nỗi buồn và có sức hút mạnh mẽ . Phải , Hắn cũng như Phương ngay từ lần đầu gặp Nó , Hắn cũng thấy Nó rất thân thiện nhưng chắc tại sự lạnh giá trong tim của Nó khiến sự thân thiện vốn có của Nó không được bộc lộ ra bên ngoài .
Ngày nào , Hắn cũng gặp Như , gương mặt của Như cũng như Nó thôi , nhưng sao giống nhau như hai giọt nước mà Hắn chỉ bị thu hút bởi gương mặt sắc lạnh của Nó , nụ cười của Như ngày nào Hắn cũng thấy nhưng sao Hắn lại muốn thấy một nụ cười khác trên gương mặt đó . Một nụ cười hiếm hoi ...
> Điện thoại Nó vang lên
- Alo _ Giọng lạnh lùng
- Zin , ta muốn gặp con _ Hunter
- Làm gì ?_ Nó
- Ta có chuyện muốn nói , con ra vườn ngay nhé ta đợi _ Hunter
- Bây giờ tôi không muốn ra _ Nó
- Nếu vậy thì Thiên Hữu sẽ ...._ Hunter
- KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG TỚI ANH ẤY , tôi ra ngay _ Nó hét rồi nói lí nhí
- Ra ngay đi _ Hunter
>
Nó thở dài , chẳng muốn gặp Hunter đâu , vì điểm yếu của Nó là Hữu , Hunter biết nên chộp ngay để điều khiển Nó . Nó nợ gia đình anh quá nhiều, Nó phải bảo vệ anh bằng mọi giá để trả lại những gì Nó nợ với bà quản gia .
>
Nó định đi ra vườn thì nghe tiếng mở cửa . Nó thừa biết là ai , chỉ có Phương và Hữu mới dám vào phòng Nó mà không gõ cửa , giờ Phương đi chơi thì chỉ mỗi Hữu
- Em .... em có đây không Băng ?
- Em ở đây , có gì không anh ?
- À , ờ , anh chỉ định mượn em mấy quyển dạy võ thôi
- Ừm , em để trên kệ anh vào lấy đi , em ra ngoài một chút _ Nó
- Cám ơn
Trong nhà , Nó chỉ thoải mái nói chuyện với Minh và Hữu thôi , ngôn từ xưng hô rất dễ chịu , giọng nói rất ngọt ngào nhưng chỉ Minh với Hữu biết . Trước mặt tất cả mọi người Nó tỏ ra lạnh lùng với hai người nhưng sau đó lại rất vui vẻ với họ .... Nó đi ra ngoài vườn để gặp người mà Nó chẳng muốn gặp .
- Zin , con tới rồi sao ?
- Có gì ông nói đi ?
- Có vẻ như con không muốn nhận " ông ngoại " này ?
- ......
- Hình như con rất quý cậu ấy ?
- Ai ?
- Thiên Hữu
- Thì sao ?
- Nếu cậu ta biết mọi sự thật thì sao nhỉ ?
- Ông .... định làm gì ?
- Không , ta nghĩ người lạnh lùng như con không nên để ý đến bọn con trai đó
- Ông chỉ muốn nói thế thôi sao ? NHẢM NHÍ_ Nó nhấn mạnh
- Con muốn trả ơn bà quản gian vì con đã giết bà ấy sao ?
- Ông , chính ông đã ép tôi ......
>
- Ai ?_ Nó giật mình quay lại khi thấy bóng dáng thấp thoáng
- Là tôi _ Càng khiến Nó giật mình là Thiên Hữu đang đứng đó
- ........ _ Nó chỉ biết im lặng quay lại lườm Hunter , hình như là do ông sắp xếp
- Cô ..... chính cô đã giết mẹ tôi sao ?_ Ánh nhìn nảy lửa đang liếc Nó
- ...... _ Nó lại im lặng , Nó thấy mình thật có lỗi .
Hữu mất bình tĩnh vì cú shock đó . Anh tiến tới nắm vào cổ tay Nó , ánh mắt nảy lửa nhìn Nó , anh muốn nghe Nó giải thích , Nó càng im lặng , Hữu càng siết chặt tay Nó như muốn bóp nát cánh tay ấy .Đương nhiên, đối với Nó thì chả là gì cả . Nó không la , không kêu , không nhăn nhó , nói đúng hơn là không cảm xúc . Sức lực của con trai phải mạnh hơn nhiều so với người con gái ,