Old school Easter eggs.
Trai Thừa Gái Ế

Trai Thừa Gái Ế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325143

Bình chọn: 9.5.00/10/514 lượt.

rai mình ở nhà ăn bám vợ chắc sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với
anh mất.

Chung Hiểu Huệ dường như đã nhận ra điều gì. Cô đưa cho
Lương Tranh một tấm danh thiếp: "Anh cân nhắc đi, cảm thấy thích hợp thì chúng ta chính thức qua lại!"

"Không thể hạ xuống thành nhân viên bán thời gi¬an sao?", Lương Tranh nói như năn nỉ.

"Không được, chuyện này không thể thay đổi được!"

Ra ngoài, Lương Tranh châm điếu thuốc, một mình lang thang trên những con
phố tấp nập người qua lại. Bên phải là những tấm biển hiệu lấp lánh đèn, bên trái là dòng xe tấp nập. Anh đến một ngã tư, nhìn thấy có mấy người đi đường đang mắc kẹt giữa đường. Họ đang hoang mang, bất an khi phải
đối mặt với dòng xe vun vút lao đi trên đường, mặc dù đã cố gắng trấn
tĩnh nhưng sự nơm nớp vẫn ánh lên trong ánh mắt...

Lương Tranh
lấy điện thoại nhắn cho chú Hoàng một cái tin: "Xem mặt thất bại rồi,
lần sau cháu mời chú uống rượu, không cần nhắn lại đâu!", sau đó anh ném cái danh thiếp của Chung Hiểu Huệ vào sọt rác.

***

Lương
Tranh đã đón ngày lễ Tình nhân năm ngoái cùng với bạn gái Triệu Tư Mạn,
có rượu vang và hoa hồng đỏ, còn có cả tình yêu. Nhưng năm nay anh lại
đón ngày lễ này với một đám người xa lạ, vì vậy Lương Tranh cảm thấy vô
cùng không tự nhiên. Anh chửi thầm Ngô Hiểu Quân là loại đàn ông chỉ
biết rúc đầu trong nhà, nếu như anh ta đến thì ít nhất Lương Tranh cũng
có một người bạn để nói chuyện. Nếu vậy anh sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, sẽ
không căng thẳng và cảm thấy không sao tìm được một chỗ thích hợp cho
mình như lúc này. 

Đây là khách sạn San¬li¬tun, nơi đang tổ chức
một buổi tiệc xem mặt lớn. Sở dĩ chọn đúng vào ngày Tình nhân là bởi vì
đối với những trai thừa, gái ế thì ngày lễ Tình nhân chính là ngày cô
độc và chán ngán nhất. Cô đơn thì cần phải an ủi, mà phương pháp an ủi
đơn giản và hiệu quả nhất chính là để cho những tâm hồn cô độc an ủi lẫn nhau. Lương Tranh không hề cảm thấy mình quá cô độc, nhưng anh cần có
một cuộc hôn nhân, vì vậy anh đã đến đây. Mấy cô gái xinh đẹp, thân hình hình chữ S chuẩn đã được cả tá đàn ông vây quanh từ lâu, bên ngoài vòng vây còn có bao nhiêu gã trai hau háu như hổ đói. Lương Tranh thử tìm
cách chen vào nhưng không thành công. Hơn nữa anh cũng tự biết thân biết phận, cho dù có chen vào cũng chẳng làm được gì, dù gì thì anh cũng
chẳng địch lại được ngần kia người.

Hôm nay các cô gái đến tham
gia buổi tiệc này cũng chẳng ít, phải đến mấy chục cô. Trẻ thì chắc vừa
mới tốt nghiệp đại học, già thì chắc cũng ngoài ba mươi. Cao thấp, gầy
béo đủ cả, có xinh có xấu, nói chung là không thiếu thứ gì. Bởi vì đây
là buổi tiệc xem mặt, không phải là đi thi hoa hậu, chỉ là để tìm đối
tìm cặp chứ không phải để tụm năm tụm ba... Thực ra người ít hay nhiều
không quan trọng, quan trọng là chẳng có cô nào lọt vào mắt xanh của
Lương Tranh cả. Thay vì bảo Lương Tranh đến tìm đối tượng kết hôn, thà
cứ nói anh đến tìm cái "duy nhất" trong đám đông thì đúng hơn. Nhưng
điều đáng buồn là, tình cảm sét đánh chỉ có trong truyền thuyết, tìm
được người tri âm tri kỉ thật là điều khó khăn.

Đây chính là lí
do vì sao nhiều người ế. Bọn họ luôn kiên định lí tưởng "sống để yêu".
Nếu không thà ở vậy một mình, thà chết, thà cô độc cả đời chứ không tìm
đại một người để lấp chỗ trống.

Lương Tranh đứng thu mình trong
một góc quan sát đám người này, nhìn bọn họ mượn dũng khí từ rượu để
đánh bóng bản thân... Tất cả những thứ này thì có liên quan gì đến bản
thân nhỉ?

Không hề ! Anh đang tưởng tượng xem làm thế nào để gặp
gỡ với người tình trong mộng của mình, làm thế nào để tìm được "duy nhất trong đời mình". Sau đó cùng nhau đi du lịch, đi xem phim, cùng nhau nô đùa. Hai người sống với nhau đến răng long đầu bạc, dắt tay nhau đi tản bộ dưới hàng cây rợp bóng, cùng nhau nhớ lại những khoảnh khắc của tuổi trẻ...

Trong lúc Lương Tranh đang mơ màng thì đột nhiên có một
cô gái xuất hiện bên cạnh anh. Nói một cách chính xác thì đó là một cô
gái khoảng ba mươi lăm tuổi, thân hình gợi cảm và nồng nặc mùi rượu. Cô
gái cười nhạt rồi nhấc cao cái ly lên, Lương Tranh hơi sững người rồi
cũng giơ cao cái ly lên đáp trả. Lương Tranh chỉ khẽ nhấp một ngụm còn
cô gái thì uống cạn, sau đó nghiêng cốc, ngạo nghễ nhìn anh. Lương Tranh đành phải cạn ly. Mùi rượu vang dịu ngọt, khác hoàn toàn so với tâm
trạng phức tạp của anh lúc này.

"Hình như anh không tập trung lắm thì phải?", cô gái nhếch khóe môi, vẻ tình tứ.

Lương Tranh cười: "Cô biết nhìn thấu tâm lí người khác à?"

"Nếu tôi mà biết thì đâu phải ngồi đây?"

"Thế cô sẽ ở đâu? Bàn đàm phán chắc?"

"Ha ha... thì tôi đã không phải tham gia cái buổi tiệc chán ngắt này!"

"Người đọc được suy nghĩ của người khác chưa chắc đã kết hôn sớm. Đứng trước
mặt phụ nữ, đàn ông đều là lũ động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cô
càng đọc chỉ càng thấy kinh tởm mà thôi..."

"Ừm, nghe cũng có vẻ có lí!"

Lương Tranh sờ túi lấy bao thuốc, cô gái đưa tay ra xin m