Old school Easter eggs.
Tomboy Nổi Loạn

Tomboy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324425

Bình chọn: 8.00/10/442 lượt.

n, giờ vẫn không chừa. HuHuHu. Lỗi một mình mày
chịu, lại còn kéo thêm cả danh dự họ Vương vào!

Tôi cố tỏ ra
bình tĩnh, không dám nhìn thẳng xuống phía dưới đang xì xào bàn tán, len lén ngó sang Vương Thế Khải. Hơ, mắt tôi bị lóa ư? Giờ này mà tên đó
vẫn cười tươi như hoa được, bộ hắn có quỷ kế gì chăng?

Nhưng,chẳng có kế gì cứu vãn nổi tình hình lúc này đâu.

"Hết cách rồi hả" Mạc Y bỡn cợt nhìn tôi, cặp lông mày nhướn lên tưởng chừng như sắp đứt.

"Khoan đã" Trong lúc tôi như sắp chết ngạt thì giọng nói ấm áp, quen
thuộc vang lên"Ai nói chiếc vòng đó chỉ có một" Là Âu Thần, cậu ấy từ
cửa đi vào, ánh hoàng quang đang bao trọn bóng hình ấy.

Vương Thế Khải khẽ gật đầu với Thần"Cậu làm tốt lắm"

Là sao? Rốt cuộc hai người này đã bày mưu gì thế? Đầu óc tôi loạn cào cào hết cả lên...

Mạc Y tắt ngấm nụ cười, khuôn mặt vô cảm"Sao? Lại đến lượt cậu, đừng nói với tôi bạn Thần lại lấy danh dự ra đảm bảo nhé"

Tiếng "Không" quả quyết phát ra từ miệng Âu Thần khiến nhỏ tức sôi
máu"Tôi có thể khẳng định chiếc vòng này được bán rất nhiều trong các
cửa hàng lưu niệm"

Cái gì mà cửa hàng lưu niệm? Đích thân bà
tôi lấy đá quý từ phương Tây làm ra nó, vậy mà cậu ta dám bảo bán đầy
trong các cửa hàng lưu niệm rẻ tiền ư?

"Bằng chứng đâu" Chẳng hiểu sao, cả tôi và Mạc Y đều đồng thanh.

Âu Thần chẳng ngại ngần rút từ túi quần một chiếc vòng cổ giống hệt
chiếc tôi đang đeo. Tôi định giật nó lại nhưng nhỏ Mạc đã nhanh tay cướp nó.

Hớ! Đúng là giống hệt, đến từng xăng ti mét...

Cậu ta kiếm ở đâu vậy nhỉ?

"Giờ bạn Mạc đây đã tin chưa vậy" Vương Thế Khải nãy giờ im lặng, bỗng
đi đến vỗ vỗ đôi vai mỏng manh đang run lên vì tức giận, vì xấu hổ và
cảm giác bại trận của Mạc Y, vẻ thương xót lắm.

"Ui dào, thì ra Mạc Y cố tình hãm hại Lâm Tử Hy"

"Công chúa Minh Khánh ác thế"

"Thất vọng quá, my girl"

"..."

"Các người...Các người..." Mạc Y giận tím tái mặt mày, giơ ngón trỏ run run vào mặt tôi.

Vừa lúc đó, nhỏ Á Đông chạy lên, ôm chặt lấy tôi"Các người, các người làm sao"

"Mấy người được lắm" Mạc Y bỏ đi rồi, cuối cùng nhỏ cũng đi rồi.

Tôi cảm kích, quay sang nhìn Âu Thần và Vương Thế Khải"Cảm ơn hai cậu"

"Không có gì, cậu nên tạ ơn Khải ý, chính cậu ấy đã nghĩ ra mưu này đấy"

Thì ra là Vương Thế Khải, tôi định mỉm cười tạ ơn đòng xin lỗi thì hắn
vội xua tay"Thực ra, người cô cần cảm ơn nhất là...Liz Mạc"

Hả??? Liz Mạc!!!

Cả tôi và Á Đông như ăn phải trái đắng, há hốc mồm ra tận mang tai...

Liz Mạc, Liz Mạc là Liz Mạc đã giúp tôi thoát chết ư???

Ù ù ù...

Mọi thứ xung quanh tôi trở nên mờ ảo, không còn nghe rõ mọi người đang nói gì nữa...

Phù...

Liz Mạc biến đâu rồi không biết! Thật tình, muốn nói cảm ơn với nhỏ cũng khó đến vậy sao?

Bụp!

Mải ngó nghiêng xung quanh, tôi đâm sầm vào người đi phía trước...Thật ngại hết mức.

"Tôi xin lỗi" Bỗng nhiên, giọng nói nghe quen quen theo gió truyền vào tai tôi, là cô ấy...

Theo quán tính, tôi ngửa đầu lên nhìn thẳng vào người trước mặt"Liz Mạc, cậu đây rồi"

Vừa nhìn thấy tôi, nhỏ liền quay sang hướng khác với tốc độ chóng mặt,
điệu bộ chẳng khác nào tránh vi rút có độ lây nhiễm cao.

"Xin lỗi, tôi không có ý giấu cậu truyện Tomboy đó" Tôi ấp úng đi thẳng vào vấn đề chính...

"Không có gì, chỉ tại tôi quá mộng tưởng mà thôi" Liz Mạc đứng quay
lưng về phía tôi, giọng nói có phần ngập ngừng"Cũng tại quá yêu người
tên là Lâm Phong đó nên khi biết cậu là Tomboy, tôi thật sự bị sốc nặng, chẳng hiểu sao lại kể hết cho chị Mạc Y"

Tôi đưa ánh mắt hoe
đỏ nhìn bờ vai mỏng manh của người con gái phía trước"Cậu không có lỗi,
đó đúng là báo ứng với tôi, tôi sẵn sàng gánh chịu tất cả mà" Còn hơn
thế nữa, cậu đã tự tay làm một chiếc vòng giống hệt chiếc tôi đeo trên
cổ. Vậy, có gì là sai chứ???

Liz Mạc im lặng hồi lâu, rồi bước vội đi, bỏ lại tôi ở phía sau...

Ánh tịch dương in bóng chúng tôi trải dài trên nền gạch lát đường...

Khoảng cách giữa cả hai ngày một xa...

"Liz Mạc, thật sự... cảm ơn cậu rất nhiều" Chẳng rõ tại sao, tôi lại
buột miệng nói ra câu nói đã giấu tận đáy lòng. Liệu, nó có sưởi sấm một chút, một chút thôi cho trái tim đang rỉ máu kia không?

Liz vẫn bước đi...Nhưng, mỗi bước chân ngày càng xiêu vẹo...

"Cậu nên cảm ơn sự thông minh và tài thuyết phục của Khải và Thần mới đúng. Còn tôi...đâu có đáng gì chứ"

Liz Mạc là một cô gái rất tốt bụng!!!

Đó là những gì tôi nhớ nhất trong kí ức về buổi chiều hôm nay, dưới ánh tịch dương chiếu qua hàng phong đỏ này...

-_-_-_-_-_-_-

Sáng nay, là buổi sáng bắt đầu tuần học cuối cùng của năm học này. Lớp
đặc biệt cũng có vài điều thay đổi. Liz Mạc dường như thân thiện và hay
đi shopping cùng tụi t