Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323392

Bình chọn: 8.5.00/10/339 lượt.

br/>
- Chú Đàn bảo thế mà.


Đúng là chú Đàn có bảo thế thật. Nhưng hôm sau chú Đàn bảo khác.


Tôi và Tường gặp chú, kể chú nghe chuyện thằng Tường tập bơi, chú xoa đầu thằng oắt, áy náy:


- Sao con khờ thế. Chú chỉ nói chơi thôi mà. Hồi bé chú từng cho chuồn chồn cắn rốn nhưng có bơi được đâu.


Hóa ra hồi bằng tuổi bọn tôi, chú Đàn cũng khờ như thằng Tường.


- Thế bây giờ chú đã biết bơi chưa? - Thằng Tường chớp mắt, ngẩn ngơ hỏi.


Chú Đàn trả lời bằng cách lôi hai anh em tôi ra suối. Trước cặp mắt kinh ngạc của tôi và Tường, chú cởi áo rồi lao mình xuống suối, thoáng mắt biến mất giữa làn nước xanh.


Chú lặn một mạch qua bờ bên kia, trồi đầu lên giữa bụi chuối nước nở hoa đỏ ối ven bờ, cười toe toét:


- Hay không?


Tường vỗ tay bôm bốp:


- Hay quá! Chú dạy tụi con bơi đi.


Chú Đàn bơi ngược trở lại. Tôi phục lăn khi thấy chú bơi nhanh như rái cá dù chỉ quạt nước bằng một tay.


Hôm đó, tôi và Tường thay nhau cưỡi lên tấm lưng trần trơn tuột của chú, thích thú và sợ hãi. Chú làm chiếc ca nô chở hai anh em tôi chạy qua chạy lại giữa hai bờ suối, cả chục lần như vậy.


Chú không dạy bọn tôi bơi, nhưng chỉ như vậy tôi và Tường đã sướng mê.


Chú bảo:


- Bữa nay tụi con chỉ đi ca nô thôi. Bữa sau chú sẽ tập tụi con bơi.


Trước khi rời con suối, chú còn hái lá dứa dại ven bờ quấn thành chiếc kèn đưa cho thằng Tường thổi toe toe dọc đường về. Ý là chú muốn đền bù cho thằng oắt về cái chuyện trót nghe lời chú mời chuồn chuồn xơi rốn của mình đau điếng đó mà.


Lúc chú Đàn tặng thằng Tường chiếc kèn lá dứa, chưa xảy ra chuyện thầy Nhãn hầm hầm cầm roi đi kiếm chú và chị Vinh.


Khi biết bữa đó thằng Tường vô cớ lãnh một roi đau thấu xương, mặt chú Đàn buồn thiu.


Chú lại xoa đầu thằng Tường:


- Tội con quá!


Giọng chú bùi ngùi, nghe như tiếng than.


Chú nói với Tường nhưng không nhìn nó, ánh mắt chú đong đầy phiền muộn và đang lang thang đâu đó ngoài rặng tre xa. Gương mặt chú hằng ngày vui tươi là thế, bỗng trở nên khắc khổ, những đường nét sinh động đột ngột cứng lại, như làm bằng gỗ.


Tôi ngồi bên cạnh, không dám nhìn chú, cũng không hé môi tiếng nào. Tường cũng thế, nó bắt chước chú Đàn mơ màng thả mắt ngoài xa xăm.


Một bầu không khí khắc khoải bao quanh ba chú cháu khiến ngực tôi nặng chình chịch.


Đột nhiên tiếng kèn acmônica cất lên.


- Hay quá! - Tiếng Tường reo khẽ - Chú thổi kèn cho tụi con nghe đi.


Tôi hớn hở:


- Lâu quá không thấy chú thổi acmônica.


Nhưng nghe chú Đàn thổi kèn một hồi, lòng tôi lại xẹp ngay xuống. Tiếng kèn của chú bữa nay nghe buồn da diết, chẳng giống mọi ngày.


Tiếng kèn nỉ non, như oán trách ai đó. Chắc chú Đàn đang nghĩ đến mối tình trắc trở với chị Vinh. Chị Vinh và chú yêu nhau, nhưng thầy Nhãn không muốn chị Vinh lấy chồng cụt tay.


Tôi bỗng buột miệng:


- Chú đừng thổi kèn nữa.


Tường cũng nói:


- Nghe buồn quá, chú ơi!


Chú Đàn nhét cây kèn vào túi áo:


- Ờ, chú không thổi nữa. Để chú kể chuyện ma cho các con nghe.


Lúc đó là buổi chiều. Chuyện ma nghe ban đêm mới thích. Nhưng tôi và Tường vẫn hào hứng:


- Đúng rồi đó. Chú kể chuyện thằng Sơn thức dậy thấy chiếc áo màu trắng biến thành màu hồng đi, chú!


Thế là chú Đàn lại quấn ống tay áo vào cánh tay cụt, một động tác quen thuộc trước khi chú tằng hắng hai ba tiếng để lấy giọng:


- Tụi con cũng biết rồi đó, nhà ông Ba Huấn là ngôi nhà lầu hai tầng…


- Nhà mày có con ma treo cổ, mày không sợ hả Sơn?


- Làm gì có con ma treo cổ nào! - Sơn nhún vai - Là do người ta đồn thôi.


Nó phun nước bọt, giở giọng mất dạy:


- Chỉ đứa nào ngu mới tin.


Tôi tức uất nhưng không biết làm gì, đành giương mắt ếch:


- Thế do người ta phịa à?


- Dĩ nhiên rồi.


- Thế sao tao nghe nói con gái người chủ cũ lấy phải người chồng cờ bạc, khi người này đi tù, cô vợ buồn tình kiếm dây treo cổ?


Thằng Sơn nhìn tôi như nhìn một bắp cải thối, môi dài ra:


- Cô vợ treo cổ hồi nào. Cô ta chết là do bệnh thương hàn.


- Thấy chưa! - Tôi gần như reo lên, giọng đắc thắng - Hễ có người chết là có ma. Thế mà mày còn chối. Lại dám bảo tao ngu.


Sơn lúng túng, trông nó như kẻ cắp bị bắt quả tang:


- Tao có chối đâu.


Nó e hèm một tiếng, trở lại giọng bướng bỉnh:


- Mày ngu thiệt chứ bộ!


Trước vẻ mặt ngớ ra của tôi, nó chậm rãi giải thích cho tôi biết cái ngu của tôi nằm ở chỗ nào:


- Chết vì bệnh thương hàn khác với chết do treo cổ. Chết do treo cổ mới biến thành ma.


- Mày mới ngu! - Tôi điên tiết vặc lại - Chết vì nguyên nhân gì cũng biến thành ma hết á.


Thằng Sơn có vẻ nhận ra lý lẽ của mình không vững. Nó đưa tay gãi gáy:


- Nhưng ma thươ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t