
đi đâu một ngày là anh càng mừng, anh muốn được yên tĩnh. Nhưng mà
em nói đúng, có nó cũng đau đầu, không có nó cũng buồn chán….!!
Hai anh em nói chuyện với nhau suốt dọc đường. Đi được mấy phút là họ về đến nhà.
Thu và Thanh phải vất vả lắm mới khiêng được đống hành lý của Thu vào nhà.
Anh chàng tắc xi trước khi đi, anh ta đưa số điện thoại của mình cho Thanh, anh ta mỉm cười bảo Thanh.
_Em có thể cho tôi số điện thoại của em chứ…??
Thanh trả lại số điện thoại cho anh chàng, và bảo.
_Tôi trả lại cho anh số của anh và tôi cũng nói luôn tôi không cần anh phải thực hiện lời hứa kia….!!
Anh ta ngạc nhiên hỏi.
_Em nói gì lạ thế, không phải chúng ta đã cá cược là anh phải đưa đón em một tháng hay sao…!!
Thanh không lý gì đến anh chàng, nó bảo chị Thu.
_Chị cứ vào nhà trước đi để em trả tiền cho anh chàng này đã….!!
Thu nghe lời của Thanh, nó lê cái va ly theo sau và bước vào nhà.
Thanh nói với anh chàng tắc xi.
_Tôi phải trả anh bao nhiêu tiền….??
Anh ta cười cười bảo Thanh.
_Anh không cần tiền của em vì em sửa xe cho anh coi như là hòa….!!
Thanh lắc đầu, nó không bao giờ nhầm lẫn giữa việc phải trả nợ và làm ơn cho
người khác, nợ là nợ, ơn là ơn không thể hòa với nhau được.
Nó tự xem số tiền mà mình phải trả rồi đưa cho anh ta. Thanh ép.
_Anh cầm lấy đi vì dù sao anh còn phải báo cáo với công ty của anh nữa….!!
Anh ta còn chưa kịp nói gì, Thanh liền để tiền trên nóc xe của anh ta.
Thanh đi vào cổng, và tiện thể khóa luôn cổng. Thanh đi luôn và không
quay đầu lại.
Anh chàng tắc xi còn đừng ngơ ngẩn ở đấy, Thanh là
cô gái đầu tiên cho anh chàng cảm giác lạ lùng và hồi hộp, anh nghĩ mình phải tìm cách để tiếp cận con nhỏ.
Nhìn số tiền mà con nhỏ để lại, anh thở dài rồi cầm lấy và phóng xe đi.
Anh chàng vừa rời khỏi thì chiếc xe của ông Hoàng về đến nơi.
Cô Lý bước xuống mở cổng rồi cả hai anh em đi vào nhà.
Tối hôm đó là buổi tối vui vẻ nhất vì đông đủ thành viên quây quần trong
một mâm cơm. Họ nói chuyện với nhau về đủ thứ chuyện. Thu bị bố mẹ và cô Lý, hỏi hết chuyện này đến chuyện kia. Thu phải cố vận dụng trí não của mình ra để trả lời mọi câu hỏi của mọi thành viên trong gia đình.
Phải đến hơn mười giờ mọi người mới tha cho Thu đi ngủ, nó bước về phòng của mình nhưng không tài nào ngủ được. Thu nghĩ mình mà không nói chuyện
này cho Thanh biết thì mình không ăn ngủ được mất, thôi thì nên hỏi ý
kiến của nó về đề nghị kia cho xong, nó đồng ý giúp mình hay không thì
cũng nên biết bây giờ, mình không thể chịu đựng hơn được nữa rồi.
Thu liền bước xuống giường, khép cái cửa của phòng mình lại. Thu gõ cửa phòng của Thanh ở bên cạnh.
Thu và Thanh nằm ở trên giường, Thanh ôm lấy Thu và hỏi.
_Chị có chuyện gì hay sao mà từ lúc về tới nhà tới giờ em thấy chị hay thở dài lắm…??
Thu buồn buồn hỏi Thanh.
_Em có thể giúp cho chị chuyện này được không…??
Thanh cười cười bảo.
_Chị cứ nói đi, nếu có thể giúp, em sẽ cố hết sức….!!
Thu nằm nghiêng và nhìn thẳng vào mắt của Thanh.
_Em có thể sang bên kia học thay cho chị không…??
Thanh vì vẫn chưa nghe rõ câu hỏi của Thu nên nó bảo.
_Em không hiểu chị đang nói gì, chị có thể nhắc lại câu hỏi được không…??
Thu chán nản nói.
_Chị hỏi là em có thể thay chị sang bên kia học không…??
Thanh liền bật ngay dậy, nó kinh ngạc nhìn chị của mình, sao chị ấy lại có cái ý tưởng điên rồ ấy chứ.
_Chị có bị làm sao không, chị biết thừa là em không muốn xa gia đình mà, nếu em muốn đi em đã đi du học với chị từ lâu rồi…!!
Thu rơm rớm nước mắt, lần này nó không còn dấu được mình nữa. Thu khóc nấc lên, nó bảo Thanh.
_Em mà không giúp chị có khi chị sẽ chết vì tự sát cũng nên….!!
Thanh kinh hoàng, nó chẳng hiểu gì cả, Thanh gấp gáp hỏi.
_Chị nói cho em biết đi có phải đã có chuyện gì xảy ra đúng không…??
Thu liền kể cho Thanh nghe tình hình của nó bây giờ. Thanh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nó cứ tưởng là chị nó phải hạnh phúc và sung
sướng lắm không ngờ chị nó lại sống như địa ngục ở cái trường ấy.
Thanh bực cả mình và hận cái bọn kia nó bảo chị gái của mình.
_Sao chị không chuyển về đây mà học, chị còn muốn ở bên ấy làm gì…??
Thu cười khổ bảo em gái.
_Em cũng biết rồi, chị không muốn bố mẹ và cô biết chuyện này. Chị không
muốn họ lo lắng và thất vọng về chị, nên hãy làm ơn mà giúp chị….!!
Thanh chán nản nói.
_Không dễ dàng như chị nói đâu, vì tính cách của hai chúng ta quá khác nhau,
em không thể nào hiền lành như chị và chị cũng không thể nào nghịch ngợm và đanh đá như em…!!
Thu trấn an Thanh.
_Em yên tâm đi vì coi như đây là một cách thử nghiệm và thay đổi môi trường sống…..!!
Thanh nằm xuống, nó ghét phải xa qu