
xuống cuối xe, lôi mp3 ra cắm vào tai và ngủ...z..z..z
……………………………………..
Tôi tỉnh giấc sau một cú va chạm mạnh vào băng ghế đằng trước. Tôi dụi mắt và xoa xoa chỗ đau bực mình càu nhàu:
- Đi đứng cái kiểu gì không biết nữa, tự dưng thắng cái rẹt, đau thấu trời.
Rồi mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh xe,
lạy chúa, sao chỉ còn mình tôi thế này, mọi người đi đâu hết rồi, chẳng
lẽ đây là chuyến xe tử thần đưa tôi đến với cõi âm, huhuhu tôi chưa muốn chết đâu ….
Sau vài phút hoảng loạn vì tưởng "sắp đc gặp diêm vương" cuối cùng tôi cũng trấn tĩnh lại và hỏi ông tài xế mắc dịch:
- Chú ơi, mọi người đâu hết rồi?
- Xuống xe hết rồi còn đâu, thế cô bé có xuống không thì xuống luôn đi?_ ông chú lên tiếng
- Dạ, thế đến phố X chưa chú?
- Ơ hay cô bé đang mơ ngủ đấy à? Đi quá phố X mấy cây số rồi còn đâu….
Đoàng…..có tia sét vừa giáng xuống đầu
tôi. Quỷ thần thiên địa ơi, mẹ nữ Oa, chúa Giêsu, thánh Ala, thần Zeus
ơi, con đang ở đâu thế này sao các ngài không bảo vệ cho một thiên thần
nhỏ bé là con đây huhuhuhu…
Giờ mới nghĩ sao tôi lại có thể ngủ quên được cơ chứ biết làm thế nào đây, đã thế tôi lại là một đứa mù đường
nữa. Đành cầu cứu ông chú tài xế thôi híc. Nghĩ vậy tôi bèn lên giọng
nài nỉ:
- Chú tài xế đẹp trai ơi, chú có thể cho xe buýt về lại phố X được không?
Đáp lại lời thỉnh cầu của tôi là một tràng cười khả ố:
- Ơ hơ hơ, cô bé vẫn đang ngủ đấy à? Xe buýt phải đi tiếp chứ quay lại làm gì, thế giờ cháu có xuống không, hay là típ tục đi.
Không xuống chẳng lẽ lại ở lại vi vu
cùng cái ông tài xế vô duyên này khắp thành phố chắc. Đúng là hỏi thừa,
nghĩ vậy nên tôi chẳng nói chẳng rằng lẳng lặng bước xuống xe.
Chiếc xe buýt lao vuỵt đi để lại một
dáng người bé nhỏ cô đơn trên vỉa hè. Sự thực là lúc này đây tôi chỉ
muốn hét thật to cho bõ tức, nhưng chỉ sợ ngay sau đó ngôi nhà típ theo
của tôi là bệnh viện tâm thần thì chết. nên tôi đành ngậm ngùi lê bước
trên vỉa hè vừa đi vừa lẩm bẩm bài hát:
- Tôi lê bàn chân bước đi trên con đường dài, híc huhuhuhu…..
Đang tuyệt vọng đột nhiên tôi nhớ ra con dế yêu, phải rồi tôi sẽ gọi mẹ ra đón.
Suýt chút nữa là tôi đã nhảy cẫng lên
sung sướng rồi, nhưng người ta nói hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn trong trường hợp này của tôi câu nói ấy đúng 100%. Bởi vì chiếc dế
yêu của tôi đã ngỏm củ đèo vì hết bin rồi.
Đúng là đen đủi từ đầu đến chân, lạy chúa con đã làm gì nên tội mà người hành hạ con như thế này?
Tôi đang than thở cho số phận hẩm hiu của mình thì đột nhiên có tiếng gọi ở đằng sau:
- Này, đợi đã…..
Tôi vội vàng dừng bước, không phải là
ông trời đã nghe thấy tiếng tôi than thở mà động lòng trắc ẩn đem đến
cho tôi một vị cứu tinh đấy chứ.
Tiếng nói ấy của ai đây? nhưng thôi là
ai cũng được, thầy Thiên hay kể cả là tay du côn Phong tôi cũng chấp
nhận hết, miễn là hắn cứu tôi thoát khỏi tình trạng dở khóc, dở cười
này.
Nghĩ vậy lên tôi sung sướng vội quay đầu lại ……
Khuôn mặt tôi dường như đông cứng lại, trí não ngừng hoạt động, ,tiêu rồi, tiêu thật rồi kì này tôi chết là cái chắc huhuhu….
Cái người vừa mới gọi tôi không phải
Phong cũng chẳng phải là thầy Thiên mà là… Dương - Phan Mạnh Dương. Cái
tên bị tôi hất cả li sữa vào người trong bữa gặp mặt hôm thứ 7. Đúng là
xúi quẩy mà, sao khi không hắn lại đến tìm tôi đúng lúc này chứ, đã thế
đi cùng hắn còn mấy tay đàn em mặt mày khả ố nữa. Chúa ơi con chưa muốn
chết sớm.
- Sao thế? tôi gọi cậu đấy, Tôn Nữ Hà
Nhiên - thần đồng của trường cấp ba Thanh Đằng._ Hắn nhấn mạnh câu sau
kèm theo một nụ cười hiểm ác.
Hừ cái dồ mắc dịch, có cần phải réo cả
tên họ của tôi giữa đường giữa chợ như thế không. Cái tên thuộc dòng dõi cao quý của tôi lại để cho cái đồ cờ hó như hắn gọi linh tinh à? Nhưng
thui bây không phải là lúc tôi nên tức giận, nghĩ vậy tôi bèn nở một nụ
cười tươi như hoa nói với hắn:
- Ủa? bạn nhận nhầm người rùi, tôi không phải là học sinh trường Thanh Đằng đâu, hihihi….
Nói xong tôi quay đầu định ba chân 4 cẳng dông thẳng. Nhưng quái sao chân tôi vẫn chạy mà người thì không nhúc nhích thế này.
Tôi bèn quay đầu lại. Khuôn mặt cờ hó
con của tay Dương đập vào mắt khiến tôi suýt thì phải vào viện vì một
cơn nhồi máu cơ tim, híc. Bàn tay voi của hắn đang nắm chặt lấy vạt áo
tôi, khuôn mặt ánh lên sự đểu giả.
- Định làm ngơ luôn à? Khuôn mặt cậu có
hóa ra tro tôi cũng nhận ra, nhờ li sữa của cậu mà mặt tôi trắng, mịn
hơn đấy_ hắn cười rõ đểu nói
Tôi hoảng quá vội la lên:
- Ê này…này tôi đã bảo không quen cậu
mà, sao cứ nắm áo người ta thế, định giở trò bắt nạt con gái nhà lành
giữa ban ngày ban mặt đấy à?
- ha ngộ ghê. Mấy giờ rồi mà còn ban ngày ban mặt_ hắn nhếch mép mỉa mai
- Ừ ha_ tôi cười ngô nghê rồi ngọt ngào
nói_ ban ngày hay ban đêm cũng như nhau cả thôi, mới lại một người quang mi