
ó nghi ngờ tiến lại xem có phải mẹ đang cày Gunny giống cô hay không nhưng
thật may là không phải. Bà đang chỉnh sửa 1 số tài liệu và xem báo cáo
của các bộ phận. Thấy nó, bà dừng lại, hỏi:
- Đến rồi à? Ngồi đi!
Nó chậm rãi ngồi xuống, không quên kể chiến tích:
- Con đã làm đúng theo lời mẹ rồi đấy. Chuyển đến trường cũng làm rồi, thi đỗ vào MZ cũng đỗ rồi. Mẹ hài lòng chưa?
Bà Triệu Tú Cầm ngửa người ra dựa lưng vào ghế, mỉm cười nói:
- Tàm tạm. Nhưng tại sao con lại mặc đồ nam? Có ai bắt con phải giả nam đâu?
- Hả?????????????????
Thế ra nó đã giấu diếm vô ích à?
- TẠI SAO BÂY GIỜ MẸ MỚI NÓI???
- Thì con đâu hỏi ta chứ? Tưởng là con cứ như bình thường thôi, ai ngờ hỏi ra thì người ta bảo con là nam........
Trời ơi là trời, mẹ ơi là mẹ! Rõ ràng biết con gái mình nhìn y chang 1
thằng con trai, cho nó vào học trường người mẫu mà bảo nó không làm nam
à? Ai có thể chấp nhận được nữ người mẫu có màn hình LCD siêu phẳng và
khuôn mặt + tính cách như con trai của nó chứ? Nhìn là biết bà đang chọc tức nó, chứ nó giả nam là đúng chóc ý bà rồi. Bà cứ thế ngồi mỉm cười.
Nó điên tiết lên:
- Thế để bây giờ con công bố với mọi người nhé. Mẹ cũng đâu muốn con phải giả nam, phải không ạ?
Bà Triệu đanh mặt lại:
- Đã làm thì làm cho chót. Bây giờ mà làm thế chỉ xấu mặt ta thôi. Con
lo mà giấu cho kĩ, để ai phát hiện thì ta cho con ra nước ngoài chuyển
giới luôn!
Nó há hốc miệng. Mẹ nó có thể thôi ngay lập tức cái đề tài chuyển giới
được không, nó sắp biến thành đá rồi..... Bà Triệu có vẻ rất hiểu con
mình, chuyển luôn:
- Mà đừng tỏ ra quen biết ta ở công ty. Con tự đi trên con đường của mình đi.
- Thì con vốn thế mà.
- Ừm, đừng để ta phải xin xỏ cho con lần nữa..... Á......
Nó tròn mắt hỏi lại:
- Mẹ... mẹ nói... cái gì cơ???
Bà Triệu mặt vẫn không biểu cảm nhưng giọng điệu lại trái ngược:
- Không... ta.... đâu có nói gì đâu?
- MẸ BẢO ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ TỰ CON GIÀNH ĐƯỢC???
- Ừ thì....
Nó thất vọng, rất thất vọng. Vậy mà nó còn nghĩ là nó có thể làm được
mọi thứ nếu nó muốn đấy, Hay rồi, giờ thì hay rồi.... Nó siết chặt nắm
tay và gằn mạnh từng chữ:
- Bà nghe cho rõ đây, thưa tổng giám đốc. Con của bà KHÔNG CẦN bà phải
dọn đường cho nó đi! Con sẽ chứng minh cho mẹ thấy điều đó. Và mẹ đừng
đụng chạm gì đến công việc của con nữa! Chào mẹ!
Nó quay lưng bước đi. Bà Triệu chống 1 tay vào má, miệng nhoẻn cười. "Con à, con trúng kế của mẫu thân rồi!"
Ra khỏi công ty, nó quẹt phải 1 người khá cao, đang bực mình nên nó vội
nói xin lỗi rồi không thèm nhìn mà đi thẳng. Nó không biết rằng sau lưng mình có người đang khá ngạc nhiên và thích thú:
- Hay lắm Vũ Hoàng Minh. Tôi tìm được cậu rồi!
Nó đi dọc trên bờ hồ rồi đến quán bar của Tùng, vừa đi vừa đá không khí:
- Mẹ đáng ghét! Mẹ nhiều chuyện! Mẹ khó ưa!
- Này, làm gì mà nói mẹ ghê thế?
Hoàng Anh không hiểu từ đau chui ra, cười cười lại chỗ nó, bên cạnh là 1 cô gái xinh đẹp. Nó và cô gái chợt chỉ vào nhau:
- A, cậu......
Hoàng Anh hỏi:
- 2 người quen nhau à?
Nó cười:
- Sao không, đây là Uyên Uyên, bạn cùng lớp của em.
- Ồ, dù sao thì chắc cô ấy chưa biết. Tiểu Uyên, đây là em g.... ruột của anh ^^.
Uyên Uyên tỏ ra hơi ngạc nhiên rồi nhìn 2 anh em nó và nhận xét:
- Ừa ha, rõ ràng em thấy anh quen quen mà chẳng biết gặp ở đâu. Nhìn kĩ thì..... 2 người giống nhau thật đấy!
Nó nhanh nhảu:
- Thì chúng tôi vốn là 2 anh em sinh đôi mà. Cậu... lẽ nào..... Anh, đây chính là tình yêu sét đánh của anh đấy à?
Nó cười gian xảo nhìn 2 người kia đỏ mặt. Anh nó cốc đầu nó 1 cái:
- Nhiều chuyện, bây giờ Tiểu Uyên là bạn gái anh rồi đấy!
- Oa, "Tiểu Uyên", thân mật quá nhỉ? Nè Uyên Uyên, bây giờ tôi phải gọi
cậu là chị dâu rồi nhỉ? Ha ha, Hoàng Minh này có chị dâu xinh quá xá!
Nó cười trêu chọc 2 người 1 hồi rồi rủ Uyên Uyên hôm nào đến nhà chơi.
Hoàng Anh thấy nó cứ cười nói với Uyên Uyên thì đuổi khéo:
- Mà mày đang định đi đâu cơ mà? Sao không đi đi?
Nó lườm:
- Vâng, không làm phiền 2 anh chị nữa. Em phải đi đây.
Rồi quay sang Uyên Uyên, nó vẫy tay chào và nháy mắt:
- Đi chơi vui vẻ nhé, khi khác nói chuyện. Cẩn thận, anh Hoàng Anh nhà tôi hay ghen lắm!
Uyên Uyên phì cười nhìn nó lè lưỡi vừa chạy vừa trêu Hoàng Anh còn anh
thì tức tối giơ nắm đấm lên đe dọa. Chợt thấy nhói đau ở ngực, cô hơi
gập người lại. Hoàng Anh quay lại, thấy vậy liền hỏi;
- Em làm sao vậy?
Cô lắc nhẹ đầu:
- Không sao, anh đưa em về nhé!
Rồi cô ngồi yên trên xe, dựa đầu vào vai Hoàng Anh và để cậu đưa về
nhà. Nó thì đến quán bar của Tùng. Hoàng Anh có người yêu rồi, tự dưng
nó thấy thật trống vắng và buồn buồn. Nhưng sao phải buồn ch