
làm người của S......
- Các cô cậu sẽ chính thức trở thành một trong những người lãnh đạo S,
được chia 15% lợi nhuận khi triệt phá được băng đảng kia, và hơn hết, là để chứng minh với S lòng trung thành của mình.....
Ánh mắt ông ta rất sâu. Ánh mắt xoáy vào tâm can người khác 1 cách đáng
sợ. Tụi nó hiểu nhiệm vụ lần này chính là để lấy tụi nó làm vật tế, mà
tụi nó không thể chối từ. Nếu thành công thì sẽ được tin dùng, còn không thì sẽ là tấm lót đường cho người của ông ta đi xử lí băng đảng kia một cách dễ dàng hơn. Nhưng như đã nói, tụi nó KHÔNG THỂ chối từ.
Nó tiến lại gần Trần gia, người của ông ta cảnh giác đứng lên trước
nhưng bị ông ta giơ tay ngăn lại. Nó mỉm cười, đưa tay ra bắt:
- Nhất định chúng tôi sẽ thành công!
Ông ta cũng cười, bắt tay nó. Quả nhiên nó không hề ngu ngốc chút nào.
Cái bắt tay đó như chứng minh nó đã là đối tác, là người của tổ chức,
tức là chuyến đi lần này giống như một vụ làm ăn chứ không phải một thử
thách. Đồng thời cũng muốn khẳng định với ông là không thể làm khó được
tụi nó bởi tụi nó nhất định thành công.
Kỳ nãy giờ luôn chăm chú theo dõi con người đối diện. Trước đây cậu chỉ
tình cờ nhìn thấy ông ta 1 lần, chưa bao giờ nhìn gần như lúc này. Ông
có khuôn mặt góc cạnh, cứng nhắc nhưng lại có 1 đôi mắt sáng, đôi mắt mà cả Duy và cậu đều có. Ông ta đuổi mẹ cậu ra khỏi nhà với lí do "phụ nữ
chỉ làm vướng chân mà thôi". Đối với ông ta, sự nghiệp và tiền mới là
tất cả, những thứ khác đều là rác rưởi, là vật cản. Người thừa kế ông ta chọn chỉ có một, và đó là Trần Duy.
Không thể phủ nhận rằng cậu có ganh tỵ với anh trai mình, bởi quãng đời
tiểu học, cậu bị bạn bè xấu trêu chọc, gọi là thằng con hoang. Tuổi thơ
sống trong tủi nhục và cay đắng với máu và nước mắt, 8 tuổi, cậu đã đánh cho lũ trẻ đó thừa sống thiếu chết. Cậu học võ và trở thành người của
giang hồ cũng là để bảo vệ mẹ mình, bảo vệ chính mình. Nhưng cậu không
thích dùng võ để đánh nhau giống như Duy. Bởi cậu..... không muốn giống
ông ta......
Tất cả ra về, Trần Duy cũng ra tiễn. Hoàng Kỳ vẫn nán lại, nhìn ông ta. Nhưng Trần gia chỉ coi cậu là không khí, lặng lẽ đứng dây, quay
đi......
- Tại sao......... ngày đó ông lại chọn Duy?
Ông ta khựng lại, quay nhìn cậu với ánh mắt không dễ chịu chút nào:
- Mày muốn tao chọn mày?
Cậu nhếch mép:
- Tôi chỉ muốn biết tại sao thôi. Tôi không muốn làm một con cáo già như ông.
Ông ta hừ 1 cái, lại quay đi, bước tiếp:
- Chính là vì điều đó đấy. Mày không giống tao!
Kỳ cảm thấy lồng ngực căng tức, khó thở. Tất cả những điều trước đây cậu nghĩ ra để biện hộ cho hành động của ông ta đều sai hết. Ngay cả việc
ông ta muốn con là 1 siêu mẫu cũng sai. Cậu cố gắng làm một người mẫu
chuyên nghiệp để chứng minh với ông ta rằng cậu hoàn toàn xứng đáng làm
con của ông ta, ông ta sẽ phải hối hận vì đã đá cậu và mẹ ra khỏi nhà.
nhưng rốt cuộc đó chỉ là hỏa mù ông ta tung ra để làm người khác không
chú ý, dọn đường cho Duy đi.
Nuốt tất cả vào tim, cả sự nghẹn ngào đang ứ lên trong lồng ngực, cậu
phải ra khỏi nơi này, ra khỏi cái "nhà" mà cậu đã từng sống mấy năm đầu
hạnh phúc nhưng lại khiến cậu đau suốt hơn chục năm trong nỗi bứt rứt và thắc mắc. Giờ thì đã rõ rồi. Cậu không giống ông ta, điều đó thật tốt,
nhưng vẫn khiến cậu đau. Có thể không đau ư khi mà bị cha mình hắt hủi
và nói mình không giống ông ta.....
Duy đứng nép bên cửa nhìn Kỳ ra khỏi nhà. Cậu biết lúc này không nên
đứng trước mặt Kỳ và cũng rất tức giận khi nghe ba mình nói. Tại sao ông lại nhẫn tâm như thế? Cậu vào phòng ba:
- Ba không thể chọn cách nào diễn đạt nhẹ nhàng hơn được sao? Nó cũng là con của ba đấy?
Ông Trần ngồi trầm ngâm bên điếu thuốc, chậm rãi:
- Ta chỉ có một đứa con thôi.
- BA......
- Con đừng gắt gỏng lên như thế. Nghe cho rõ đây, con nhất định phải là
thủ lĩnh của Dark Moon. Ta không cần biết con làm cách nào nhưng con
nhất định phải là thủ lĩnh của đám học sinh xốc nổi đó.
Duy kinh ngạc:
- Ba nói gì? Tại sao chứ? Không phải ba rất hứng thú với cửu linh của Dark Moon sao? Chín người thì có gì không tốt chứ?
Ông rít 1 hơi thuốc, nhả ra từ từ:
- Hứng thú...... rồi sẽ sớm hết...... Chín người là quá nhiều. Con phải là một người duy nhất. Vì thế...... ĐÁNH BẠI tụi nó đi!
Duy sợ hãi nhìn ánh mắt sắc lạnh của ông đang nhìn về phía mình. Vẫn
biết ông ta là một con sói gian manh, nhưng cậu chưa nghĩ đến việc ông
ta muốn thâu tóm quyền lực để nắm vững S cũng như Dark Moon trong tay.
Ông muốn cậu phản bội những người đã đồng hành với cậu suốt thời gian
qua, những người cậu coi là bạn ư?
- Không! Ba muốn thì đi mà làm, con là người của Dark Moon, con sẽ trung thành với hội đến cùng.
Cậu quay bước, đi nhanh ra cửa nhưng Trần gia, như đã nói, vốn là một con sói già, ông ta đâu dễ dàng để Duy chống đối lại mình:
- Tiêu Dương.
Duy đứng khựn