XtGem Forum catalog
Tình Yêu Thầm Lặng

Tình Yêu Thầm Lặng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322092

Bình chọn: 7.5.00/10/209 lượt.

nguồn sâu xa đang ngày một vững chắc nào ngờ... tôi bị qua mặt một cách trắng trợn như thế... Tôi đã dốc sức một cách vô ích ư?
Tôi nhớ tới gương mặt dịu hiền của Thương ngời lên một niềm hạnh phúc
son trẻ bên cạnh Nguyên. Hắn cũng không còn là con khủng long khó tính
lúc nào cũng sẵn sàng phun lửa vào người khác nữa. Không biết họ bắt đầu tự lúc nào?

Tôi vùi mặt vào gối, không hiểu nổi vì sao mình lại buồn như
thế này. Nỗi buồn cùng với sự thất vọng đau đớn nhấn chìm tôi xuống vực
thẳm đen tối của sự nghi ngờ. Tôi hiểu rằng tình bạn của chúng tôi bắt
đầu rạn nứt những đường dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để giò lùa qua... Ngày
xưa chẳng phải chúng tôi đã từng thề thốt giữ mãi tình bạn trong sáng
cho đến khi chết sao? Ngày xưa đứa nào cũng rạng ngời hạnh phúc vì bộ
năm ăn ý ... nổi tiếng khắp nơi? Tôi lăn qua lăn lại trên giường, muốn
khóc mà không khóc được... Tôi trút nỗi lòng vào những tiếng thở dài. Có ai đó đã đem tình bạn của chúng tôi giấu đến tận cung trăng rồi...

Có tiếng gõ cửa, tôi chưa kịp phản ứng thì cả bốn cùng ùa vào.
Tôi thấy mình thật ngốc khi không khóa cửa thật chặt... Thế này thì muốn giận lâu cũng không được rồi! Tôi xụ mặt xuống, đưa đôi mắt dàu dàu ngó hai đôi ... bạn trẻ. Ngực lại như có kim đâm!

- Sao thế? - Thương ngồi xuống cạnh tôi, vuốt vuốt mái tóc ngắn của tôi bằng đôi bàn tay mềm mại mát lành. Lòng tôi mềm lại- Giận gì à?

- Không! - Tôi lắc đầu, ngước mắt nhìn hai tên con trai đang
đứng sừng sững trước mặt. Ánh mắt hai đứa cũng dịu dàng như thể đang an
ủi dỗ dành một đứa bé đang khóc.

- Thế sao tự nhiên lại bỏ đi? - Yến nhảy hẳn lên giường, xỉ tay vào trán tôi, mắng nhẹ- Làm tụi tao lo muốn chết!

Tôi không thể nói rõ được vì đâu tôi giận dữ, nên chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.

Nguyên kéo ghế cho Khang và tự mình ngồi xuống chiêc ghế xoay ở bàn học. Hắn ta ngồi xa tôi nhất nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy
hắn đang nhìn tôi ... rất dữ! Cái nhìn như muốn bắt tôi phải trải lòng
mình ra cho mọi người biết, để mọi người hiểu... Tôi thở dài. Có chết
tôi cũng không thể mở miệng hỏi" Các cậu yêu nhau à? "

- Nếu giận về chuyện... ăn uống thì...

Tôi ngắt ngang lời Yến:

- Không phải chuyện đó! Chỉ là một cơn giận vô cớ và thóang qua thôi...

- Lâm ít khi giận nhưng khi giận thì... lại toàn là những
chuyện ... suy diễn! - Nguyên lên tiếng chế nhạo khiến tôi tức điên lên, quay phắt lại:

- Suy diễn cái gì? Đó là sự thật mà...

- Sự thật nào? - Cả bốn cùng lên tiếng. Tôi sựng người lại đỏ hết cả mặt. Có khổ không cơ chứ? Cái miệng lại hại cái thân rồi!

- Nói đi xem nào! - Nguyên đứng dậy, ra lệnh- Cậu lại suy diễn cái gì?

Tôi không suy diễn. Tôi ngước mắt nhìn lên, cau mày. Những gì
tôi thấy được đã phản ánh điều đó một cách rõ nét... Họ đã phản bội lại
tôi, giấu diếm tôi... chuyện này mà không kinh khủng ư?

- Có chuyện gì hiểu lầm Lâm phải nói ra cho bọn tớ biết chứ?- Khang dịu dàng- Chúng ta là bạn thân cơ mà?

- Bạn thân ư? - Tôi nhếch môi, trong lòng lại trào lên một cơn giận- Các cậu đã quên chuyện chúng ta thề thốt hồi ở nhà rồi...

Thương và Yến tròn mắt nhìn tôi. Khang thì nghe với vẻ nghiêm trọng, còn Nguyên, hắn đứng tựa vào bàn như không chú tâm lắm...

Tôi bặm môi lại, đã đến nước này thì phải thẳng thắn với nhau ... cho dễ cư xử! Tôi gật nhẹ đầu khẳng định:

- Các cậu... các cậu ... chuyện tình cảm... Thôi được, bốn các cậu có tình cảm ... hơn bạn bè với nhau phải không?

Yến cười phá lên, còn ba người kia thì sững lại. Tôi bối rối:

- Đừng cười. Tớ thấy rõ những biểu hiện đó... Tình bạn của chúng ta ... tớ không muốn phá vỡ nó chỉ bởi ... các cậu...

- Đừng có ngốc! - Nguyên bỗng quát lên- Cậu thật quá ích kỷ đấy... Đầu cứ gì yêu là sẽ mất tình bạn cơ chứ?

- Sao không? - Tôi cũng gân cổ lên- Nếu các cậu không đi đến
đâu ... liệu có còn quay trở lại được? Bao nhiêu năm làm bạn với nhau mà không rõ tính của nhau sao? Liệu ai có đủ can đảm như thế?

- Rõ là suy diễn!- Nguyên phẩy tay mỉa mai.

Yến úp mặt xuống gối, cười khùng khục. Thương cầm lấy bàn tay tôi, buồn buồn hỏi lại:

- Có gì khiến cậu nghĩ thế chứ?

- Thì tớ... thấy thế! - Tôi bắt đầu thấy lung lay. Có khi tôi quá... suy diễn rồi chăng?

- Có lẽ vì mình quá thân nhau đến mức vô tư nên Lâm hiểu lầm! - Khang từ tốn nói, đôi mắt đượm một nỗi buồn khó hiểu- Lâm yên tâm rằng
tình bạn là một thứ tình cảm vững bền nhất giữa chúng ta. Dù có thế
nào...

- Tôi không chắc chắn đâu đấy! - Nguyên cau mày, nhún vai đi ra khỏi phòng sau khi chế nhạo tôi một câu cuối- Ngốc vẫn hoàn ngốc mà...
Trời ạ!

Tôi không giận hắn bởi vì tôi thấy đúng là tôi ngốc thật. Có
cái gì đó ma quái thúc đẩy tôi đến suy nghĩ tiêu cực đó... Sao tôi lại
có thể nông nổi như vậy chứ? Vì đâu?

Thương đứng dậy, vẻ mặt gượng gạo không giấu hết nổi những nét trầm tư. Nó nhìn tôi lắc đầu:

-