
thẳng vào Kris
Xem ra muốn lành lặn thoát khỏi đây
Là điều hoàn toàn không thể
……
Vừa lúc đó, những chùm đèn trang trí treo trên cây sáng lên,
hút lấy sự chú ý của lũ đàn em trong 1s, và như thế là quá đủ
Lúc bọn chúng quay lại nhìn Kris, thì đã thấy nó đứng khá xa
1 tên chĩa súng vào Kris, nhếch mép cười
- Định chạy hả cô em
Kris không nhìn gã, tay nghịch hòn đá không biết nhặt từ khi
nào, nói khẽ
- Không hề
Rồi nhanh như cắt, nó ném hòn đá về phía chúng. Lực ném
nhanh và rất mạnh, nhưng, lại không trúng ai
Bọn chúng cười lớn, tên ban nãy chầm chậm tiến lại gần
- Trượt rồi
Rồi gã nổ súng, viên đạn sượt qua khuôn mặt xinh đẹp của
Kris, để lại 1 vệt máu dài. Nó không né, cũng không hé răng nửa câu, ánh mắt vẫn
điềm tĩnh. Gã nhếch miệng cười, bắn viên thứ 2
Chợt
Kris đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng, đồng thời nở
nụ cười quen thuộc….
<Ầm ầm ầm>
Đầu tiên là một tiếng động rất nhẹ, sau đó lớn dần lớn dần
và kèm theo những chấn động. Bọn chúng quay lại nhìn, một khối tuyết đang lăn
xuống với vận tốc và bán kính tăng dần. Chúng há hốc mồm, trong phút chốc chỉ
biết đừng trơ ra nhìn. Khi đã tỉnh lại, thì có chạy cũng không kịp nữa
………
Kris bước ra khỏi tảng đá to, phủi đám tuyết bám trên người.
Không phải tự nhiên mà nó hẹn Phong ở chân núi vào giờ đó, nó thừa biết thể nào
chuyện cũng thành ra thế này, vì tính cách của Phong, Kris đã quá rõ. Nó quẹt
nhẹ vết thương trên mặt, mỉm cười đau đớn: “Có lẽ đây chính là hình phạt dành
cho em”
Lúc Kris về cabin thì đã gần nửa đêm, nhưng có vẻ Giáng Sinh
năm nay không mấy an lành rồi
- Chị về trễ thế???
Mẫn Nhi chạy tới lo lắng hỏi. Thấy Kris không đáp, cô ta nói
tiếp
- Em đợi chị cả buổi tối rồi…Em có chuyện muốn nói với chị
Nhi hơi ngập ngừng
- Em biết tối nay chị hẹn gặp anh Rei…và em mong sau này chị
đừng làm vậy nữa. Chị cũng biết rồi đấy, chúng em đã đính hôn…chị làm vậy…không
hay lắm
Kris nhìn cô ta, nhoẻn miệng cười, giọng lạnh căm
- Tôi không quan tâm “anh Rei” của cô
Nhi cũng nhếch miệng, lắc đầu cười
- Không lẽ chị vẫn nghĩ đó là “anh Phong” của chị hay
sao???. Haha, chị Kris, anh Phong của chị, đã chết từ 4 năm trước rồi
- Tại sao cô biết??
- Tại…ơ..tại..
Nhi im bặt nhìn sang hướng khác. Kris tiến lại gần cô ta, giọng
nhẹ tênh
- Hôm ở trường cô đã nói “ Người đó là Rei, là bạn trai của
em…..Anh ấy không phải là anh Phong đâu “
- Phải, và đó là sự thật
- Sao cô biết anh ấy tên Phong?
- Vì..ơ..ùm..
- Chúng tôi hoàn toàn không giới thiệu tên, cô cũng không biết
tên của tôi, vậy tại sao lại biết tên anh ấy?
Mẫn Nhi cắn chặt môi. Kris cúi xuống, phả từng hơi lạnh vào
tai cô ta
- Đã quyết định làm chuyện xấu, thì nên khôn ngoan một chút
Rồi nó đứng thẳng dậy, mỉm cười “vui vẻ”
- “anh Rei” của cô, cô cứ việc giữ, còn Phong, thuộc về tôi
chắc rồi
Mẫn Nhi tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng nhưng vẫn không nói được
câu nào
Đi được một đoạn, Kris khẽ khựng lại
- Còn điều cuối cùng nữa, Phong ghét ăn củ cải
Ai nói Kris không biết ghen, không biết tức chứ. Chỉ là nó
cao cơ hơn, không để người khác đọc được cảm xúc của mình thôi. Quân tử trả thù
10 năm chưa muộn, nhưng Kris không muốn bỏ phí nhiều thời gian như vậy. Lưu Mẫn
Nhi, tốt nhất cô ta đừng làm gì khiến Kris không thích nữa, vì khi đó, nó nhất
định không bỏ qua cho cô ta
Mẫn Nhi quay ngoắt đi, từng bước chân giận dữ trút lên lớp
tuyết xốp mịn
- Nếu chị đã biết hết rồi, thì tôi cũng không khách sáo nữa
Quán Bar
- Sao Giáng Sinh mà lại đến đây uống thế???
Will tiến lại, đập nhẹ vào vai Phong. Hắn không đáp, từ tốn
nhấm nháp ly Martini
- Nghe nói hôm nay có hẹn với mỹ nhân, sao rồi??
Có thể nói, Will là bạn thân nhất của “Rei”
- Bình thường
- Bình thường??? Không phải mày xử cô ấy rồi đấy chứ??
- Ừ
- Gì cơ??
- Mày quan tâm?
- Có chút hứng thú. Chiếc bông tai quan trọng đến thế sao?
Phong không đáp. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào chiếc bông tai
trên tai phải của mình, có một hơi ấm, rất nhỏ thôi, chợt thoảng qua. Của người
con gái đó chăng? Đôi mắt xanh trở nên sâu thẳm
Một trận tuyết lở đã xảy ra ở rừng phong lúc 8 giờ tối hôm
qua, rất may chỉ có vài du khách bị thương nhẹ, chúng tôi đang tiếp tục….>
Phong xoay xoay ly rượu, khẽ mỉm cười
- Kris, cậu không sao chứ???
Lin như hét lên trong điện thoại, giọng lo lắng cực độ. Nó
bình thản đáp
- Không sao
- Mình nghe bản tin trên ti vi rồi, thật là nguy hiểm quá,
sao mà trùng hợp thế được chứ??
Đầu dây