
gọi có việc gì không?
-À...ừm...hôm nay cậu gặp Sel à?-hắn mong rằng nó sẽ nói không.
-Có gặp, rồi sao?-sau khi biết đúng như dự đoán, giọng nó lạnh đi trông thấy.
-Vậy...cậu đã đánh Sel sao?
-Cậu nghĩ sao?-nó nói ngập ngừng không rõ ý bởi muốn xem lòng tin tưởng của hắn ra sao nhưng chỉ còn sự thất vọng.
-Sao cậu có thể? Thực sự mình rất thất vọng.-hắn nói ngày càng nhỏ đi rồi cúp máy nửa chừng. Nó ở đầu dây bên kia mỉm cười chua chát.
Mấy đứa bạn thấy 2 đứa nó như thế, gặng hỏi nhưng kết quả vẫn là zero. Ngay cả khi tới lớp, hắn cố tình bơ nó mà đi cùng Sel. Dù không hiểu chuyện gì nhưng mọi người đều khí chịu thay nó...lý do ghét nhỏ Sel. Còn hắn đang mong một lời giải thích hay xin lỗi, thấy nó cứ im lặng như vậy càng khiến hắn khó chịu mà lãng nó hơn.
Tình hình vậy tiếp tục tiếp diễn tới khi nhỏ Sel tìm cách gặp riêng nó.
-Cô gặp tôi có việc gì không?-nó khó chịu lên tiếng.
-Không có gì, chỉ là tới mời cô dự lễ đính hôn CỦA TÔI VÀ ANH KEN thôi.-nhỏ cói tifng nhấn mạnh 5 từ cuối.
Nó chẳng nói gì, khuôn mặt lạnh tanh bỏ về nhưng nhỏ Sel biết là nó đang rất buồn. Chính cái dáng vẻ cố che giấu cảm xúc bên trong của nó khiến nhỏ Sel càng thích thú hơn.
@
*Ngày đính hôn:
Tại nhà nó:
-Jun, mày định đi thật đấy à?-Jan nhìn nó đang trang điểm hỏi.
-Ừ.
-Mày không thấy tức à, cô ta cố tình mời mày đi để trêu ngươi mà.
-Hì...mày phải biết là Jun không bao giờ hành động khi chưa coa kế hoạch.-Jul đi lại phía Jan nói.
Sau khi sửa soạn xong, nó bắt đầu ra gara, lấy chiếc xe mui trần màu đỏ mới mua, phóng trên đường làm người khác phải xanh mặt né xa. Đến buổi tiệc ngoài trời này, nó bước xuống xe làm ai cũng phải ngước nhìn bởi nó quá đẹp. Bọn hắn vô cùng ngạc nhiên do nó xuất hiện. Đi vòng quanh chào vài người, cuối cùng cũng đụng mặt hắn.
-Ồ, chào thiếu gia.-nó nói không thèm dòm mặt hắn.
-Sao cậu lại ở đây?-hắn hỏi.
-À, tôi đến để cho tất cả mọi người ở đây biết được một vài sự thật thôi.-nó nói xong bỏ đi ra phía sau. Nhỏ Sel sau khi biết nó đến liền tìm nó.
Tại khu vườn phía sau:
-Không ngờ cô cũng dám đến cơ đấy.-nhỏ cười khẩy hỏi.
-Tất nhiên. Tôi tới để cho mọi người biết con người thật của cô mà.
-Mày dám?-nhỏ gằn giọng rồi vung tay tát nó cái *chát* làm má nó hằn lên 5 ngón tay. Nó ôm 1 bên má nói khích thêm.
-Cô chỉ làm được vậy thôi sao?-sau câu nói khích ấy, nó bị cô ta đẩy xuống cái hồ cạnh đấy. Nó cố vùng vẫy định ngoi lên nhưng tay cô ta ấn đầu nó xuống khiến nó ngộp thở không thể lên được. Bỗng...
-Ok, cut. Mọi người diễn tốt lắm.-Jul từ trong bụi cây bước ra cùng Jan và chiếc máy quay phim.
-Được rồi. Tao tin tài quay video của tụi mày nhất mới nhờ đấy.-nó lên bờ trước sự ngạc nhiên chưa hi3eru đầu cua tai nheo của nhỏ. Nó nói thầm vào tai Sel "cô sẽ trở thành người nổi tiếng ngay thôi" rồi bỏ đi cùng hai con bạn.
@
-Xin mọi người chú ý, sau đây là món quà của tôi dành tặng cô dâu.-nó ướt nhẹp nước hồ, bước lên sân khấu giật mic nói. Bọn hắn đang rất ngạc nhiên, Kan và Kin thì không ngờ Jan và Jun cũng đến nữa. Bố mẹ nó và bố mẹ nhỏ thì đồng loạt ngước lên xem,thấy nó, mẹ hắn liền gọi bảo vệ lôi xuống. Nhưng trước đó phải qua 2 con bạn cao thủ của nó đã. Khách khứa đến thi nhau vỗ tay hưởng ứng vì tưởng đây là vở kịch của bữa tiệc. Lúc 2 con bạn ní đang đấu nhau với mấy tay bảo vệ, nhỏ Sel từ đâu xuất hiện, tay lăm lăm gậy sắt lao vào nó. Mọi người voi cùng sửng sốt trước sự tà bạo qua những lần vung gậy của nhỏ. Nó không ra đìn mà chỉ ung dung tránh né. Bọn hắn không dám can thiệp chỉ đứng nhìn xem tụi nó định làm gì tiếp. Lát sau, màn hình lớn bật lên cảnh nó và nhỏ ở sau vườn cùng phần ghi âm của lần trước (chap 10 ý). Tất cả như đứng hình, mẹ hắn phải dụi mắt liên tục bởi không tin vào mắt mình. Đến bây giờ hắn mới hiểu ra sự thật, tính gặp để xin lỗi nó nhưng nó đã biến mất đâu rồi. Buổi lễ phải dừng lại, mẹ hắn thấy cí lỗi với nó lắm, liên tục bắt hắn phải đi tìm nó ngay.
Nó đang ở sân bay sau khi thay đồ, chuẩn bị sang Anh cùng ba mẹ.
Hắn mãi rồi có thể hỏi được Jan và Jul là nó hiện đang ở đâu. Nhỉ Sel chỉ biết khóc van hắn đừng đi nhưng không thể.
Xóa bỏ được oan ức cho bản thân, nó lên máy bay chuẩn bị đi. Hắn đến tới sân bay, không thấy nó đâu cả, tự trách mình quá ngu dốt không tin tưởng nó.
-Ken ơi, sao mày ngu quá vậy nè. Mày yêu Jun mà, sao lại có thể để cô ấy ra đi như vậy chứ...ngu, ngu, ngu...-hắn tự chửi vừa đưa tay tự cốc vào đầu. Người đi qua thấy tiếc cho "đẹp mà điên".
-Đúng, Ken rất hư và ngu ngốc. Kiểu này phải phạt thật nặng mới được.-giọng nói quen thuộc phát ra phía sau hắn. Ngạc nhiên, quay người ra nhìn, hắn như muốn rụng 2 con ngươi.
-Cậu...sao cậu lại ở đây?-hắn lắp bắp hỏi.
-Phải ở lại để xử cậu chứ.-nó cư