Disneyland 1972 Love the old s
Tình Muộn

Tình Muộn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326320

Bình chọn: 9.00/10/632 lượt.

lúc sớm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đối với những cặp trai gái yêu nhau, một vấn đề rất nhỏ, rất nhỏ trong mắt người khác cũng có thể gây ra sự chú ý. Ngay cả khi đã rất yêu nhau, ai là chưa từng có chút hoài nghi và dao động?

Khi không nhìn thấy em đâu, anh đã nghi ngờ tình cảm của em. Khi nhìn vào đôi mắt em, lại thật bình thản nói lời yêu em. Tình cảm có chút sóng gió mới thực sự là tình yêu, tình yêu hoàn hảo chẳng qua chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Em yêu anh không? Câu hỏi này mỗi ngày anh đều muốn hỏi em. Cho dù em đã trả lời nó bao nhiêu lần, anh vẫn muốn em trả lời thêm một lần nữa, đó chẳng phải sự mù quáng trong tình yêu sao?

Vậy tâm trạng của Tiểu Lam sẽ ra sao khi cô giấu giếm anh trước mặt mọi người? Anh nhất định sẽ thất vọng, nhưng không thể làm khác được.

Lần sau nhất định phải liều giới thiệu người yêu với mọi người. Kỉ Hoa Ninh tự nhắc lòng mình.

Và đúng mấy ngày sau đó, cơ hội để kiểm tra cô đã tới: Lâm Vũ Hiên và Lâm Đồng Hạ cuối cùng cũng đã kết thúc bốn năm dài sinh sống ở nước ngoài, trở về nước để phát triển!

- “Bố, mẹ, chào mừng bố mẹ đã trở về”.

Sân bay tấp nập người qua lại, Lâm Tĩnh Lam, Kỉ Hoa Ninh thân tình ôm lấy cả nhà họ Lâm.

- “Hai đứa nhỏ đều đã lớn cả rồi”. Lâm Đồng Hạ liếc nhìn. Trong mắt bà, những đứa con mãi mãi vẫn giống như đứa trẻ mới ê a học nói.

- “Dì Lâm chẳng hề thay đổi chút nào, vẫn còn rất trẻ trung”.

- “Ha ha, miệng lưỡi của Hoa Ninh vẫn còn ngọt đến thế này đây”.

Lâm Tĩnh Lam xách hành lý, cùng với Lâm Vũ Hiên đi phía sau, mỉm cười ngắm nhìn bóng hình của hai người. Kỉ Hoa Ninh thấy lo lắng trong lòng, thấm thoắt cô đã ở nhà họ Lâm bốn năm rồi. Thế là từ nay về sau, cô phải đi đâu về đâu đây?



Khi sự chờ đợi tựa như một quả bóng bay căng mãi, căng mãi rồi phát nổ, âm thanh xé rách bầu không khí của nó cũng vang lên rất đanh.

Mùa đông, cảnh vật bên ngoài cửa sổ thật là hoang vu, vả lại không khí bên ngoài cửa kính kia chắc chắn cũng rất lạnh lẽo. Lâm Tĩnh Lam mở to đôi mắt, như đang mơ mộng điều gì, trong chốc lát quên mất mình đang ở đâu. Căn phòng có màu xanh nhạt, với một giá chứa đầy sách. Ánh mặt trời nhợt nhạt chiếu vào nhà qua cửa sổ, một chiếc mành được kết từ những dây hoa treo ngang giường tạo cảm giác hơi kệch cỡm.

Kỉ Hoa Ninh đã về rồi sao… hít một hơi thật sâu, trong không gi­an dường như vẫn còn lưu lại hình bóng của cô, lúc ẩn, lúc hiện.

Căn phòng này, nơi mà cô đã ở bốn năm, vốn là phòng của anh, giờ đây vì sự kết hợp của hai phong cách mà trở nên đặc biệt. Nói cho cùng thì cũng là cơ duyên, nếu như không phải bố mẹ trở về nước, mối quan hệ giữa anh và cô khó mà có cơ hội chuyển biến nhanh đến vậy.

Sau khi vợ chồng nhà họ Lâm về nước, Kỉ Hoa Ninh không có lý do chính đáng để ở lại nhà họ. Lâm Tĩnh Lam có ý muốn thông báo với bố mẹ rằng mối quan hệ giữa họ đã là đôi tình nhân, nhưng cô có vẻ vẫn hơi băn khoăn, thế là ý định đành phải gác lại.

Gi­ang Vân và Lâm Đồng Hạ tuy mới gặp lại nhau, nhưng chị em cũ nay gặp nhau thì vô cùng thắm thiết. Sau đó, bà giúp Kỉ Hoa Ninh thu xếp hành lý để về nhà, “Ở bên ngoài lâu như vậy, cũng học được tính nhẫn nại, nhường nhịn rồi. Lẽ nào con thực sự muốn bỏ bố mẹ không nhòm ngó tới, sống một mình ở bên ngoài sao? San San cũng rất tán thành quyết định của mẹ”.

Về điểm này thì cô không còn gì phải nghi ngờ. Con nhóc Tô San này, từ sau khi bị cô dạy cho một bài học, những ngày qua đã trở thành con thỏ trắng nhút nhát, tóc cắt ngắn hơn, nói năng cũng dần dần dõng dạc hơn. Đôi mắt híp một mí dưới mái tóc ngắn cũng trở nên có vẻ thành thực và không chịu nép theo khuôn phép, rất phù hợp với cô ta.

- “Phòng chỉ có một nửa là của chị, không được vượt qua ranh giới dù chỉ là một chút”. Khi cô vừa mang hành lý vào trong nhà, Tô San lẩm bẩm với vẻ mặt chẳng có chút thiện cảm nào, nhưng liền bị dập tắt ngay bởi nụ cười đầy nữ tính của cô, “Chị em mình còn phân biệt gì chứ, em gái yêu quý?”.

Tô San lạnh lùng, quay ngoắt bước ra ngoài.

Kỉ Hoa Ninh mỉm cười. Dưới sự nhiệt tình thái quá của mẹ và những lời độc địa không lúc nào vơi của cô em, xem ra, một cuộc sống không đến nỗi nào đang chào đón cô.

Do có những thành tích xuất sắc trong công tác, Lâm Tĩnh Lam được thăng lên một cấp nhỏ, làm tổ trưởng của nhóm, tiểu lãnh đạo của Dương Đổng Lâm. Anh hết sức khiêm nhường, nếu như không phải lãnh đạo tuyên bố với mọi người thì anh sẽ không chịu nói. Mọi người thi nhau đòi anh khao, vừa hay vị lãnh đạo đi gần đó nghe được, thế là ông ta liền dừng ngay lại, tuyên bố ngoài sự dự liệu của mọi người: Dự án gần đây tiến triển rất thuận lợi, cũng nên cho mọi người nghỉ ngơi một chút, chiều nay sẽ cho mọi người nghỉ nửa ngày!

Mọi người liền bàn tán xem nên đi đâu tụ tập một bữa. Lúc đó có người kiến nghị: Hay là ở trong nhà nấu nướng đi? Ngoài trời gió lạnh thế này, mọi người quây quần bên bếp lửa, chẳng phải tốt hơn nhiều s