
i, có cỏ xanh mướt, có tán lá rộng che nắng, một nơi có gió
trời dạo chơi qua lại…cho anh một ngày, tìm nơi hợp ý mẹ, ngày mai đưa
mẹ tới.
Thái Khang vội vàng:
- Mẹ đã chuẩn bị cả, không cần tìm, ngày mai có thể trực tiếp đưa mẹ tới.
Kiều Thư lại vuốt ve khuôn mặt hốc hác:
- Mẹ…mẹ đã chuẩn bị hết rồi ư? Kế hoạch kĩ lưỡng để vứt bỏ con ư? Sao không để con được lo cho mẹ một chút?
Hơi ngừng một chút, cô lại lên tiếng:
- Bố đâu? Giờ này ông ta ở đâu?
- Ông ấy…ông ấy đi công tác, không về kịp…
- Ông ta ở đâu?
- Ông ấy đi Mỹ…
- Anh biết từ bao giờ?
Thái Khang cúi gằm mặt mà nói:
- Khoảng hơn một tháng trước.
- Ông ta biết không?
- Biết…chỉ có điều…công việc…
- Im miệng. Bố con nhà anh có khi nào không bao che cho nhau. Tôi còn lạ
sao? Tốt nhất anh nên gọi ông ta về, đừng để tôi ra mặt, hiểu ý tôi
không?
- Được được, đang trên đường về, ngày mai sẽ tới nơi, anh đảm bảo.
Thái Khang hốt hoảng nói, tránh cho Kiều Thư tức giận, anh lại không biết cô em gái này đáng sợ như thế nào sao… Kiều Thư tiếp tục nói:
- Về hết đi, tôi muốn bên mẹ đêm nay, đừng ai làm phiền tôi.
Rồi cô lại vùi mặt vào thân người đã lạnh của bà Thu Nga, ôm chặt lấy, như không muốn để bà phải chịu đựng sự lạnh lẽo.
Thái Khang rưng rưng chầm chậm ra về, còn Minh Tùng thì chỉ ra ngoài, anh
ngồi ở ghế đợi phía cạnh cửa, anh không muốn để cô lại một mình…ánh mắt
tuyệt vọng kia…ai biết cô ấy có thể làm những gì chứ?
Đồng hồ đã 7h
sáng, nhưng sao trời bỗng u ám, lạnh lẽo đến vậy, anh nhìn vào phòng
bệnh, thấy Kiều Thư vẫn chặt chẽ ôm mẹ không một chút rời ra. Lại thấy
Thái Khang cùng một người đàn ông trung niên mặc bộ vest xám chỉnh chu
đi gần lại, anh hơi nhíu mày…chắc là bố Kiều Thư…
Anh khẽ lay Kiều Thư và nói:
- Có lẽ đến lúc rồi.
Cô không động, chỉ im lặng nghe Minh Tùng nói:
- Họ đến rồi.
Cho đến khi ông Thái Hòa và Thái Khang cùng vài người vào phòng, Kiều Thư
mới ngồi dậy, cô không tỏ vẻ gì, chỉ nhanh chóng tách khỏi mẹ mình để họ đưa bà Thu Nga đi, không dám nhìn vì sợ không đủ tự tin rời xa bà. Minh Tùng nhẹ ôm lấy thân hình mảnh mai như sẵn sàng đổ xuống bất cứ lúc nào của Kiều Thư. Cô tựa vào anh mà nói:
- Giúp tôi…đưa tôi ra chỗ mẹ…
Anh gật đầu đỡ lấy cô đang xiêu vẹo đi theo mọi người mà không dám ngẩng
mặt lên. Anh đau xót bên cạnh cô cho đến lúc mọi việc hoàn tất. Chỉ có
điều…từ khi ở bệnh viện đi ra, Kiều Thư không khóc, không gào thét, chỉ
lạnh lùng lại yếu ớt nhìn mẹ đang xa rời mình mà thôi. Gương mặt xinh
xắn giờ đây mệt mỏi, tuyệt vọng và vô cảm xa cách. Cô như không màng đến bất cứ việc gì, ánh mắt đau đớn chỉ nhìn tin vào nơi mẹ cô đang yên
nghỉ, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó rất nhỏ, anh không thể nghe thấy. Xót xa dâng tràn trong lòng, anh siết chặt lấy bờ vai mềm mại, anh khẽ
gọi:
- Kiều Thư…đừng như vậy được không? Anh thật đau lòng…
Kiều Thư không động tĩnh gì, chỉ luôn miệng lẩm bẩm không ngừng, đôi mắt
tinh anh giờ rời rã vô hồn… Kiều Thư…anh phải làm gì đây?
Khi
mọi việc xong xuôi cả, anh đỡ lấy Kiều Thư vô hồn, lúc đi ngang qua ông
Thái Hòa, anh chỉ gật đầu trước ánh mắt dò xét, cũng không tỏ thái độ
gì, nhưng đi thêm vài bước, Minh Tùng nghe thấy ông ta lên tiếng:
- Cậu là ai?
- Là bạn của Kiều Thư.
Anh hơi dừng bước, vẫn cầm tay Kiều Thư, khẽ xoay người nhìn xoáy vào khuôn mặt không tỏ thái độ thương xót gì của ông Thái Hòa mà nhíu mày, một
cơn gió lướt qua, anh lại giữ chặt Kiều Thư hơn, tỏ rõ thái độ che chở,
bao bọc người con gái này. Anh lên tiếng:
- Nếu ông đã không thương xót con gái ông, vậy thì để tôi làm việc ấy.
- Cậu nghĩ con bé cho phép sao?
- Chỉ cần là người tôi quan tâm, thì không vấn đề gì.
Sau đó tự tin quay người, thân ảnh phiêu dật nhưng rắn rỏi, chống đỡ cho thân hình mềm mại của Kiều Thư.
Ông Thái Hòa nhìn theo thở dài…ông thật muốn thương yêu Kiều Thư…chỉ có
điều…đó là chuyện quá khó khăn…haizzzz cũng không thể trách bà Thu
Nga…là do ông không tốt. Thật lòng…ông rất thương yêu người vợ này,
nhưng đã bước sai một lần, thì vĩnh viễn không thể bước lại. Chỉ vì tức
tối mà ông lại càng sai lầm, khi nhìn lại cũng không còn gì để cứu vãn,
điều ông làm được duy nhất bây giờ…chính là im lặng, giữ lại bí mật này
cho tới lúc chết mà thôi. Ông Thái Hòa lẳng lặng quay bước về phía Thái
Khang đang đợi. Phía chân trời chỉ còn lại một chút ánh sáng tàn dư mầu
hồng nhạt, không thể làm rực rỡ sắc trời u ám, và Kiều Thư cũng lững
thững cùng Minh Tùng ra xe về nhà.
Kể từ hôm chôn cất mẹ xong, Kiều Thư chỉ ở trong phòng, không ăn uống,
không ngủ nghỉ, cô chỉ ngồi trầm ngâm, thất thần trong phòng, cuộn thân
hình lại, vòng tay ôm lấy đầu gối, và lúc nào cũng giữ chặt di ảnh mẹ.
Khuôn mặt mệt mỏi, xanh xao tái nhợt, đôi mắt vô hồn, k