
ình. "Không ổn! 36 kế! Chạy!". Suy nghĩ chớp nhoáng với vận tốc ánh sáng, nó lại vội vã đứng bật dậy, không quên
tháo guốc.
"- Ư..Ưm.." nạn nhân có dấu hiệu tỉnh lại. Nó càng cuống, hơi kéo đầm lên cao, vừa xách guốc chạy lại
"- Chạy" 3 nàng kia vẫn chưa kịp phản ứng, đợi nó gọi cũng chỉ vội chạy
theo lên xe phóng vút đi. 3 anh đứng lại nhìn theo cũng quên đỡ bạn mình dậy.
"- S.hit! Đứa nào? Đứa nào xô ông??" nạn nhân lồm cồm bò từ mặt đất lên, vươn tay xoa xoa mũi, có chất lỏng dính ra tay, hắn giơ tay
lên nhìn.
"- aaaaa! Máu..." Tiếng hét của nạn nhân mới kéo hồn 3 ông bạn về. Chàng áo sơ mi đen vội tiến lên.
"- Thiên! Không sao chứ, cần đến bệnh viện không?"
"- Hỏi thừa! Minh! đi lấy xe lại đây" anh mặc sơ mi trắng quay ra bảo với anh mặc áo phông màu vàng.
"- Đứa xô vào tôi đâu rồi?" chàng trai tên Thiên lạnh lùng nghiến răng
thốt ra từng chữ. Ánh mắt màu lam tối sầm lại đủ thấy bây giờ chàng trai tức giận thế nào. Chàng mặc sơ mi đen thấy vậy cũng không khỏi rùng
mình.
"-..Chạy rồi!" Mãi một lúc anh mặc sơ mi đen mới thốt lên lời.
"- Cái gì?? aaaaaaaaaaaaaa!"
Về 4 anh nam
LONG HẠO THIÊN: độc đinh đời thứ 9 của họ Long, một trong tứ đại gia tộc.
Cùng trường với 4 nàng, bạn thân 3 anh Dương Nhật Minh, Hoàng Gia Huy,
Đinh Tuấn Kiệt. Bố là chủ tập đoàn Phi Long, mẹ mang dòng dõi quý tộc
Anh nên ngoài làn da trắng, mũi dọc dừa còn di truyền đôi mắt lam của
mẹ. Được hâm mộ nhất trong 4 anh nhưng tính tình thất thường, đặc biệt
coi khinh con gái, điển hình của chủ nghĩa "trọng nam khinh nữ" nên phải nói anh ta cực kì khó chịu với việc sát nhập.
HOÀNG GIA HUY : trên
có 4 bà chị gái, cũng là một trong tứ đại gia tộc. Tập đoàn Hoàng Huy
chuyên về ngân hàng, khách sạn, nhà hàng... Phong lưu nổi danh, sát thủ
tình trường, thay bồ như thay áo.
DƯƠNG NHẬT MINH: Ông ngoại là Bộ
trưởng kinh tế, tập đoàn Ánh Dương tuy không phải lâu đời nhưng cũng
phát triển rất nhanh và lớn mạnh, cũng một phần nhờ ông ngoại. Dưới có
em trai kém 1t và em gái kém 3t, mẹ là cựu hoa hậu một thời, mỗi tội anh này không dại gái ( hay là chưa gặp được ai để dại không biết nữa ) đầu óc kinh doanh mạnh.
ĐINH TUẤN KIỆT: điển hình cold boy, lạnh lùng ít nói, gia đình là trùm mafia nên anh này giỏi uýnh lộn nhất. Có một chị
gái đã lấy chồng và định cư ở Mĩ.
Chiếc xe Audi trắng phóng vút đi trong bóng đêm như mấy kẻ cướp nhà băng đang trên đường tẩu thoát. Trên xe...
“- Ha ha ha ha! Cười chết mất! Ly Ly bé bỏng, cưng cứ nói chị mê trai,
nhưng mà vồ vập lấy, còn vinh dự ấn ấn thế chị chưa trải qua lần nào
đâu. Ha ha ha!” Linh vừa cười vừa lái xe vẫn không quên trêu ghẹo nó.
Bình thường ít cười và nàng thục nữ luôn cười mỉm theo tiêu chuẩn, Yến
với Tâm cố nén cười đến nghẹn đỏ mặt, nhưng hai vai và người run lên bần bật thì nó cũng biết là dữ dội như thế nào. Mặt nó đóng băng, chỉ có
khóe môi khẽ giật giật.
“- Cười cho thoải mái đi! Nhịn quá coi chừng
nghẹn chết đấy!” Nó nói lạnh lùng, không thèm liếc mấy đứa bạn một cái. 3 nàng cũng biết nó đang thẹn quá hóa giận nên cũng không cười nữa. Cố
lảng sang đề tài khác. Linh khẽ hắng giọng.
“- E hèm! Mà sao tự dưng
lại chạy vào thế? Nhìn thấy ai quen à?” Nói xong liếc mắt xem nó một
cái. Trầm ngâm một lúc nó mới mở miệng.
“- Nếu không nhìn nhầm thì
tôi thấy Ngọc Yến đi với người đàn ông nào đó rất tình tứ” nó vừa nói
vừa nghiến răng nghiến lợi, giọng nói đầy khinh miệt. Ngọc Yến là vị hôn thê của anh nó, cũng là chị dâu tương lai của nó, vậy điều nó vừa chứng kiến là gì? Không cần nói ai chẳng hiểu. Trong xe lại trầm lắng lần
nữa. Không đến 1p Linh lại chuyển sang đề tài khác.
“- Mà mấy bà có thấy mấy thằng cha vừa nãy quen mắt không?”
“- Chàng nào đẹp trai bà chẳng thấy quen?” Tâm cười cười trêu Linh cho không khí bớt căng thẳng.
“- Nè! Nói nghiêm túc đấy! Tuy không nhìn gần lắm nhưng tôi chắc là chúng
ta quen mặt đấy. Chẳng qua lúc đấy tôi chú ý nhiều trên mặt đất...” Nói
đến đây hơi ngừng lại liếc Ly một cái, thấy nó vẫn quay mặt ra ngoài mới nói tiếp “ Nên chỉ mới nhìn thoáng qua”
“- Tôi cũng vậy! Nhưng công
nhận mấy gã đó tôi cũng thấy quen mặt thật. Nhưng mà chỉ liếc qua nên
hơi mơ hồ, giờ bà nói tôi mới để ý...” Tâm thôi đùa cợt mà cũng bắt đầu
trầm ngâm. Không khí vô tình lại chùng xuống. May sao đúng lúc về đến
nhà nó. Nó mở cửa xe định nhảy xuống, Linh níu tay nó lại
“- Quên
truyện vừa rồi đi! Không may thôi mà! Lâu lắm mới trêu bà 1 tí mà mặt
như cái bánh bao ngâm nước thế? Không được giận nha! Nha nha nha” Mỗi
tiếng “nha” lại rung rung tay nó, mỏ chu chu, mắt cố trợn to long lanh
cho nó đúng kiểu “baby kute”, nó buồn cười. Gạt tay Linh ra
“- Chiêu
này xưa rồi! Với lại chỉ hữu dụng với papa và 3 ông anh của bà thôi! Về
chế tạo chiêu mới đi!” Vừa nói vừa ấn ấn trán nhỏ Linh, Linh trề môi xoa xoa trán, rất nhanh lại cười tươi vì biết nó không giận.
“- Rồi!