
ộng, trong khi mấy khu khác thì yên tĩnh, hoà thuận với nhau. Đầu tiên là việc thằng nhóc trùm sò chán chơi rô bôt, nó chẳng nói câu nào, chạy qua giật luôn con xe tăng của một thằng nhóc thò lò mũi xanh khác. Thằng bé thò lò mũi xanh ấy cũng chẳng vừa, nhảy qua giật con búp bê của một bé gái, bẻ cho chân tay con búp bê xoay loạn xạ. Bé gái chạy qua ôm tay tôi lắc lắc:
- Chú Tín ơi, bạn cướp búp bê của con!
- Để chú!
Tôi đi sang khu thằng nhóc thò lò mũi xanh, giả bộ hiền lành xoè tay ra:
- Con ngoan, con trai không được cướp đồ chơi của con gái!
- Nhưng mà anh kia lấy xe tăng của con! - Nó ôm con búp bê vào lòng, chỉ qua cái xe tăng của nó.
Tôi lại rũ rượi lết sang bên thằng nhóc trùm sò, giọng cầu cạnh:
- Con trả xe tăng cho bạn đi nào, là anh phải nhường em chứ!
- Bùm, bùm! - Thằng nhóc chẳng thèm đếm xía đến tôi, vẫn đẩy cái xe tăng đi nhiệt tình, thỉnh thoảng còn nhấc bánh trước, chắc là cu cậu đang tưởng tượng xe vượt địa hình.
Dỗ ngọt không nghe, tôi chuyển qua chiêu thức doạ:
- Nếu không nghe, chú dẫn con đi học giờ!
Thằng bé lập tức buông cái xe tăng, chuyển qua con rô bôt chơi ngay lập tức. Tôi vuốt trán, thở phào vì trật tự được lặp lại.
“Làm gì nhóc lì bằng chú ngày xưa được!” - Tôi tự tin nhìn nó ngoan ngoãn.
Nhưng sự việc lại tiếp diễn khi thằng nhóc trùm sò đá con rô bốt vào gian hàng nấu ăn của mấy đứa nhóc khác, một dàn đồng thanh của những tiếng khóc bắt đầu ré lên.
- Đổ canh rồi!
- Đổ cơm luôn rồi!
Tôi đang chơi búp bê với bé gái lại lật đật chạy qua, thằng trùm sò vẫn đưa chân con rô bôt đá loạn xạ.
- Sao lại phá đồ chơi của bạn?
- Rô bốt siêu nhân mà! - Nó đưa đôi mắt ngây thơ lên nhìn tôi.
- Siêu nhân chẳng ai đá đồ chơi của bạn? - tôi nhún vai.
Thế mà thằng bé ấy lại khóc ré lên, ném con rô bôt ra xa, nằm lăn qua lăn lại giữa sàn, chân giãy đành đạch:
- Á, à cái chiêu này quen lắm này!
Tôi ngẫm trong bụng, rồi ngồi lại gần, vỗ nhẹ vào mông nó theo cách mà Mẹ tôi thường dỗ cháu họ mỗi khi tôi làm cho chúng khóc:
- Thôi, được rồi, rô bôt siêu nhân!
Nhầm to, thằng bé ấy lại càng được thể, khóc càng to hơn. Tôi chuyển qua chiêu khác:
- Dậy đi với chú qua lớp học này, nín khóc không qua lớp học nhé!
Thằng bé giãy chân với tần số cao hơn, khóc càng to hơn nữa. Cả phòng quay lại nhìn, cũng may Thương kịp chạy qua dỗ dành nó.
- Chú không cho con chơi! - Nó mếu máo.
- À, chú hư, để cô đánh chú nhé!
- Cô đuổi chú ra ngoài đi! - Thằng bé đưa tay lên bo - xì tôi.
- Sao lại đuổi chú đó ra?
Thằng bé chẳng thèm đáp, khóc ré lên, ưỡn người cứ như cá mắc cạn, tuột khỏi tay Thương, giãy đành đạch ra sàn. Thương nháy mắt cho tôi ra ngoài, tất nhiên, tôi phải cay đắng chịu thua thằng trùm sò ra ngoài trong mấy ánh mắt của những người chung hội tình nguyện. Tôi tót thẳng sang dãy lớp học, kiếm ra cái lớp Bông Xù và Phong đang dạy. Ngoắt hai đứa ra đổi công việc, vậy mà hai đứa lại để lại lớp cho một mình tôi. Dù sao, ở đây cũng chưa thấy thằng nhóc hay con bé nào là thủ lãnh cả. Mấy đứa nhóc cũng có vẻ ngoan hơn, chí ít cũng không thò lò mũi xanh.
- Nãy hai cô chú kia dạy đến đâu rồi nhỉ?
- Không phải cô chú, là Thầy với Cô! - Mấy đứa nhóc đồng thanh bắt bẻ.
- À, rồi..Chú, à quên Thầy nhầm, đến đâu rồi?
- Dạ, phần đọc ạ! - Lại là bé gái trả lời, đúng là bé gái thì hay ngoan hơn bé trai.
Tôi cầm phấn đứng trên bảng, cố nghĩ ra một câu nào đó, nhưng chẳng biết chữ nghĩa bay đâu hết, ở dưới mấy đứa học trò thì nhoi nhoi lên đòi. Bí bách, tôi ghi luôn cái tiêu đề một cuốn tiểu thuyết - thực ra cũng chỉ biết được mỗi cái tên lên bảng, cố nắn nót từng chữ:
TIẾNG CHIM HÓT TRONG BỤI MẬN GAI!
Tôi ưỡn ngực đánh vần từng chữ một, tụi nhóc ở dưới ê, a đánh vần theo.
- Con thưa Thầy, Mận Gai là gì ạ?
- À, ờ..?
- Là quả mận có gai phải không ạ?
Mấy thằng nhóc quay sang cười cô bé ân nhân lúc nãy của tôi, làm cô bé mặt đỏ lựng lên. Tôi đành phải ra tay trả ân nghĩa:
- Là một loại cây chỉ có ở nước khác, thấp, nhỏ cỡ chừng này - Tôi đưa tay xuống ngang hông, tự hào vì cái tài bốc phét của mình, chứ thực ra thì tôi cũng chẳng biết nó là giống cây gì nữa.
- Nước nào ạ?
- À, ở Châu Âu - Tôi lỡ miệng.
- Châu Âu là nước nào ạ?
- À, tức là không phải Việt Nam ra! - Tôi đành bấm bụng trả lời theo kiểu con nít, mong sao cho mấy đứa nhóc khỏi phải hỏi những câu mà tôi không biết giải thích ra sao cho chúng hiểu.
- Tiếp tục nhé!
- Con thích con số cơ! - Một thằng nhóc khác lễ phép đứng dậy.
- Số?
- Dạ, số một nè, số hai nè?
- Thế các con có biết làm phép tính không.
Nhìn cái kiểu gật đầu nửa có nửa không, tôi đành bấm bụng ghi lên bảng cái phép tính:
1+1