
y vuốt những bông hoa còn ướt, hoặc cố gắng ngửi mùi thơm hoa quỳnh bay trong gió.
- A, có bộ cờ tướng này!
- Ờ, của Bác đó!
- Tín biết đánh không?
- Có chứ! - Tôi đương nhiên gật đầu chắc chắn.
- Vậy đánh với Thương đi!
- Đánh cờ, không đùa chứ?
Nhưng Thương chẳng có vẻ gì là đùa cả, cô nàng ngồi xuống băng ghế đá, mở bộ cờ gỗ ra và xếp quân. Tôi bất đắc dĩ cũng phải tiến lại gần, vạn phần không muốn điều này diễn ra. Khi bạn muốn từ chối cái gì đó, thường là từ chối thẳng thừng, hoặc là cố gắng làm ra vẻ gì đó cho đối thủ tâm lý mà chịu hàng. Tôi chọn cách thứ hai:
- Này, đánh thua đừng có khóc đấy! - Tôi gằn giọng, ra bộ ghê gớm lắm.
- Dĩ nhiên, thua càng thích! - Thương kéo con Pháo vào giữa, coi bộ chẳng đếm xỉa gì đến việc nắn gân tinh thần.
Trước giờ, trình độ cờ Tướng của tôi chỉ xếp vào loại biết đánh. Tức là đủ để biết con nào nằm ở vị trí nào, đi ra sao, nước cản con mã như thế nào. Tuyệt chiêu duy nhất mà tôi biết trong thể loại cờ này là pháo lồng, nhưng căn bản là lúc linh lúc không. Tức là hên xui, vô tình hai con pháo lồng nhau là hết.
- Đừng có thả đấy! - Thương ăn con xe của tôi, giọng không vừa lòng.
- Không có gì, coi như chấp! - Tôi toát mồ hôi mà vẫn cứng giọng.
- Không cần, đừng tưởng nam nhi mà tỏ ra mạnh mẽ!
Kết cục, ba ván liên tục, hầu như Thương còn nguyên binh hùng tướng mạnh, còn tôi trơ trọi tướng với hai con sĩ chống qua chống lại. Hết chịu nổi, tôi xua bàn cờ chịu thua.
- Thua, gặp ngay cao thủ!
- Chà, nãy ai nói cứng lắm mà! - Thương nheo mắt cười khoái chí.
- Doạ cho vui chứ, không giỏi món này!
Tôi lôi cái võng ra gần cái xích đu, tính leo lên võng nằm, vì con gái vốn thích xích đu. Nhưng Thương thì nhất quyết phải ngược lại.
- Mà con gái lại chơi cờ hay vậy?
- À, giết thời gian thôi! - Thương hít một hơi dài, vẻ tươi tỉnh căng tràn.
- Giết thời gian, bộ không chơi được trò khác à?
Tôi nghĩ đến cái thời của bà chị gái tôi, những trò nhảy dây, chơi ô quan, thảy banh, lớn hơn một chút thì đọc truyện, vẽ vời hoặc đại loại theo mô típ phải có chút gì đó nữ tính, chứ chưa bao giờ nghĩ là sẽ khoái cờ tướng như cô bạn. Cứ như tôi với thằng em họ này cũng vậy, đứa ở nông thôn, đứa ở thành phố, nhưng hầu như những cái trò đá bóng, tạt hình, hoặc ăn trộm trái cây, chơi điện tử tay cầm ...đều trải qua hết. Nói chung nó có phải có chút gì đó giống nhau chứ.
- À, tại vì chỉ có cờ tướng là có người chơi chung thôi!
- Ồ, vậy à!
- Ừ, Thương ít bạn lắm! - Đôi mắt trong veo thắm đượm gì đó buồn man mác.
Tôi cũng tuyệt nhiên không hỏi thêm gì nữa, nhưng Thương lại chậm chậm lấy lại bình tĩnh, rồi tâm sự.
- Trước giờ, cứ mỗi lần đi đâu đó chơi là thể nào tớ cũng bị cấm đoán!
- ...!
- Thế nên hầu như tớ chỉ biết đọc truyện, đọc sách, và cờ tướng này thì chơi với anh họ. Ban đầu thì cũng không thích lắm, nhưng sau rồi không có gì làm nên lôi ra chơi.
- Vậy à?
- Nghe cứ như tự kỷ lắm ấy nhỉ?
Tôi chẳng nói gì, ngồi im và đồng tình có lẽ là cách tốt nhất. Nếu như tôi mà ở vị trí như Thương, thì có lẽ tôi thà chấp nhận ăn roi vọt còn hơn là sống theo kiểu bảo bọc hoàn hảo như vậy. Có điều, cô bạn tôi là phận nữ nhi, không thể làm theo cách như tôi được.
Tôi ngước lên trời, nghĩ về mọi thứ miên man trong đầu. Nghĩ về những lần nghịch ngợm phá phách, tôi cứ nghĩ mông mình nát nhừ chứ chẳng chơi, thế mà ngoài những tiếng khuyên răn tôi chẳng bị hình phạt gì thêm. Và tuyệt nhiên những lần sau, tôi chẳng bao giờ tái phạm một lần nữa.
- Này, cậu có chị thật không đấy?
- .........! - Không ai trả lời tôi cả.
Thương ngủ say từ lúc nào, thật kì lạ. Dáng vẻ cô bạn đang ngủ một giấc ngủ yên bình, khiến tôi không nỡ đánh thức.
“Thật kì lạ”.
Tôi nhìn cô bạn và nhận định, một người con gái vẻ ngoài có chút gì đó lãnh cảm, thì lại nhiều tâm sự chồng chất, ăn kem liên tục không biết chán. Tâm lý, kĩ càng nhưng nhiều lúc đểnh đoảng không ngờ. Nói chung tính cách của Thương, nửa có gì đó ảo, nửa có gì đó thật, khiến cho bạn luôn tò mò và tự đặt những câu hỏi xung quanh.
Tôi xuống phòng chị Thuỷ, lấy cái chăn lên cho cô bạn. Xong đâu đấy, tôi ngả lưng ra chiếc xích đu, chẳng biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
- Này, nói đi, đừng chọc nữa! - Tôi phát cáu khi hông tôi đau nhói.
- Dạy anh, có phòng không ngủ, chui lên đây làm gì? - Thằng em tôi lay người.
- Ơ, ngủ quên! - Tôi dụi mắt bật dậy, cái chăn đắp ngang người tôi rớt xuống đất.
- Xuống nhà ăn sáng đi kìa, Mẹ gọi rồi!
- Mày không đi học à? - Tôi lượm cái chăn, vắt ngang vai đi theo nó.
- Mơ ngủ à ông tướng, hôm nay chủ nhật.
Tôi ném cái chăn, hất hàm sai thằng em cất dùm, đánh răng rửa mặt xong, phóng thẳng xuống nhà dưới. Thương và Bác tôi đang cười vui vẻ nói