
m trại Khoa nhé!
- Được thôi, dễ mà, đi tìm Vi đi! - Thằng Phong vỗ nhẹ vào cánh tay tôi.
Gật đầu chào thằng bạn, tôi với tay lấy cái balo, chạy thật nhanh ra khỏi lớp. Tôi dáo dác đưa mắt tìm Bông Xù khắp nơi, tôi cố định trong đầu những nơi Bông Xù thường hay có mặt trong ngôi trường này. Trong lúc chạy, cái tấm ảnh chàng trai có nụ cười cực dễ thương và tinh nghịch cứ xoáy tròn trong đầu tôi. Tôi cứ chạy giữa trưa nắng, mặc cho mồ hôi nhễ nhại, coi như đó là hình phạt dành cho kẻ không chịu hiểu rõ đầu đuôi. Câu chuyện của thằng Phong với tôi, là câu chuyện đề cập tới một người không có liên quan đến tôi trước đây.
- Ảnhai vậy? - Tôi hỏi thằng Phong.
Nó không đáp, mà cho tôi xem những tấm ảnh khác. Ảnh của một người con trai với ánh mắt tinh nghịch và nụ cười cực dễ thương. Người con trai ấy toát lên vẻ tự tin nhưng lại cho người khác cảm giác dễ gần, ấm áp.
Thằng Phong dừng lại trước cái ảnh ba người. Trong đó tôi có thể dễ dàng nhận ra nó với Bông Xù, trong đồng phục trường cấp ba. Người con trai lúc nãy đứng giữa, choàng hai tay ôm vai hai đứa bạn tôi.
Tôi tò mò định hỏi thằng Phong xem đấy là ai ,nhưng tôi bất chợt thấy vai nó khẽ rung lên. Thằng bạn dường như không đủ can đảm để nhìn những bức ảnh ấy. Ngay cả cái thư mục chứa những tấm ảnh này, nó cũng được chứa bên trong nhiều thư mục khác. Cứ như một nỗi niềm, mà muốn tìm lại nó, ta phải vượt qua bao nhiêu rào cản vậy.
Thằng Phong cuối cùng cũng quay mặt lại đối diện với tôi, khoé mắt nó hơi đỏ. Và tôi cảm thấy chàng trai ấy là người đã mang lại niềm đau thương cho hai đứa bạn cùng lớp tôi.
- Đây là anh trai của Vi! - Thằng Phong thở dài.
Tôi gật đầu chờ nó kể tiếp, nên giữa hai thằng con trai xuất hiện một khoảng lặng.
- Anh trai của Vi, mình cũng coi như anh trai mình. Nên từ nhỏ đã chơi thân với nhau.
- Vậy bây giờ, anh ấy đâu? - Tôi hỏi đúng trọng tâm vấn đề, thằng Phong ngồi thẫn thờ, giọng nó như nén thương đau lại vậy.
- Mấ trồi, cách đây hơn một năm, mất vì bệnh.
Tôi sững người lại, tuy không thể cảm nhận nỗi đau thương hoàn toàn, nhưng cũng có cảm giác tiếc nuối. Hoá ra nụ cười tự tin ấy đã không còn trên thế gian, nụ cười ấy chỉ còn lại trong tâm trí những người thân. Tôi cũng tự mình im lặng, như tự mình gửi vào đó chút tiếc nuối.
- Hồi trước, Vi rất là quý anh trai mình...!
- Ừ! - Tôi chỉ biết thốt ra một từ cảm thán, rồi lại chìm vào im lặng.
Tôi nhìn vào ảnh, rõ ràng Bông Xù lúc ấy mang khuôn mặt rất khó chịu khi nhìn anh trai mình rạng rỡ cười. Một kiểu yêu thương thầm kín dành cho người anh trai với cái vẻ bên ngoài cứng đầu của một người em.
- Vi cũng không hay cười như bây giờ! - Thằng Phong dường như đọc được ánh mắt tôi đang nhìn nhận gì.
- Ừ,vậy hả?
- Sau khi anh trai mất, Vi luôn cố gắng mỉm cười, để anh trai được yên lòng..!
Vẫn cái giọng đượm buồn, vẫn cái ngữ điệu chậm rãi, thằng Phong đưa tôi vào cái thế giới tình cảm tràn đầy yêu thương của hai anh em nhà Bông Xù, rồi bất chợt khoảng trống xuất hiện khi người anh ra đi. Cô em gái phải cứng rắn, phải vui vẻ sống với nỗi đau trong tim. Hoá ra cái ngày mà lớp chúng tôi đá lượt trận thứ hai vòng bảng, Bông Xù không có mặt là do đó là ngày giỗ của anh trai nàng.
- Vậy Phong luôn để Bông Xù bắt nạt...à không, mà là...? - Tự nhiên bao nhiêu từ ngữ của tôi mất đi sạch vì bối rối.
- Ừ, coi như một cách cho Vi giải toả, vì Phong với Vi lớn lên từ nhỏ với nhau.
- Vậy, chuyện Vi xưng với Tín là...!
Tôi vẫn tiếp tục chạy giữa trời nắng, cố gắng kiếm cho ra Bông Xù mới chịu thôi. Dù chỉ cần một tiếng đồng hồ nữa, tôi v àBông Xù lại chạm mặt nhau ở trên giảng đường. Nhưng tôi muốn sửa sai, muốn chuộc lại những gì gây ra cho cô bạn. Một phút một giây nữa cũng đều là chậm trễ. Câu chuyện với Phong vẫn tua đi tua lại trong đầu của tôi.
- Bông Xù là tên của anh trai Vi gọi!
Ban đầu, vì không muốn cho ai gọi tên này, nên cô nàng thường tỏ thái độ ra mặt, tuy không quá đáng. Tôi là kẻ gọi trước mặt đầu tiên và nhiều nhất, cũng như anh trai Bông Xù gọi cô nàng, mặc cho cô bạn dẫm chân phản đối vậy.
- Vi cảm thấy Tín rất giống anh trai mình!
Giống ư? Tôi cũng không biết. Chỉ có điều tôi chắc chắn Bông Xù muốn tôi trở thành một điểm dựa, một người có thể chia sẻ vui buồn, một người có thể làm cô nàng hậm hực ngoài mặt.
“Hoá ra mọi chuyện là thế! ”.
Anh- em không phải là chuyện tình cảm trai gái, không phải là cách xưng hô của một người con gái dành cho người mình yêu. Bông Xù không nói rõ ư? Không phải, là do tôi quá nhẫn tâm đến lạnh lùng.
- Tín có phong cách rất giống với anh Hùng, thật đấy! - Thằng Phong cũng phải nhìn tôi và thừa nhận.
Tôi thần người ra, giờ đến thằng Phong vỗ vai tôi an ủi, an ủi một thằng chưa hiểu hết nguyên nhân đã vội hành động một cách mù quáng.
Tôi chỉ biết rằng, mình sẽ đi