
ời.
Tôi hơi cảm giác ác cảm với cái cách mà Thương gây ra cho thằng Trung. Nói làm sao nhỉ, ở cô nàng cũng như Yên, gây cho tôi những khổ sở, những suy nghĩ nào khác gì thằng bạn cùng phòng. Cái cách mà cô nàng ương bướng, phải chăng là một biểu hiện của sự vô tâm.
- Thế à?
- Nghiêm trọng vậy sao Tín?
- Không nghiêm trọng với Thương, ừ...! - Tôi chẳng thèm nói tiếp.
Tôi bước nhanh lên trước, thằng Tuấn đuổi theo sau, bỏ lại Thương sau lưng. Chẳng hiểu sao cái mặt nạ lầm lì của tôi đi đâu, để cái tính bao đồng bộc phát, đi lo chuyện thiên hạ.
Chắc thằng Trung cũng có hoàn cảnh như tôi.
- Mày sao thế?
- Không, tao không thích cái kiểu đó thôi! - Tôi hất cái balo đang trễ quai đeo lên cho nghiêm chỉnh.
Thương vẫn chậm rãi đi đằng sau. Có suy nghĩ về điều tôi nói hay gió thoảng qua tai hay không thì tôi chẳng biết.
Những thằng con trai khi đã thích một người thực sự thì có sự kiên nhẫn lạ thường. Mới sáng nay thằng Trung như xác không hồn, thì đến chiều mặt đã tươi tỉnh, cười toe toét bên cái máy tính của nó.
- Mày làm cái gì thế? - Tôi giơ đôi vớ lên gần mũi thằng Tuấn khiến nó phải nhăn mặt đẩy đi xa.
- Clip!
- Clip gì?
- Tặng Thương!
Ừ, thì coi như nó có kiên nhẫn. Cứ nhìn cái kiểu hí hửng của nó, ngồi chỉnh chỉnh từng chi tiết nhỏ cho thật vừa ý mới thôi. Nó tâm huyết đến nỗi, cứ mở cái clip ngắn ngủi ấy xem đi xem lại khiến cho phòng tôi vang lên một ca khúc đến nỗi phát chán. Nếu không có bữa cơm tối, dễ nó ngồi ôm cái máy tính xem cho đến hết ngày quá.
- Mày thấy được không?
- Hỏi tao làm gì?
- Xem xong không nhận xét gì mày?
- ...! - Tôi tộng một đống cơm vào miệng, ú ớ khỏi nhận xét.
Thằng Tuấn thì khen một câu qua loa xong rồi cũng im bặt, cuối cùng thằng Trung đành phải tự nó khen nó trong lòng mà cười thoả mãn.
Những cố gắng của thằng Tuấn cũng chỉ đổi lại được nụ cười không tự nhiên của Thương không hơn không kém. Đấy, bao nhiêu công sức vất vả lẫn tâm huyết của thằng bạn có giá trị bấy nhiêu thôi. Nó gượng cười đứng trước phòng Thương không được bao lâu cũng đành lủi thủi trở về phòng.
Điều đó làm tôi cảm thấy ghét Thương một cách kì lạ.
- Sao rồi mày? - Tôi chủ động hỏ inó.
- Không có gì hơn? - Nó cố gượng vẻ bình tĩnh.
- Thế mày làm gì sai à?
- Không biết, con gái mà...!
Tôi chợt thấy hình ảnh tôi mỏi mòn chờ đợi trong những chiều mưa ở thằng Trung. Chợt thấy cái vẻ lạnh lùng của Yên trong bộ dạng củaThương. Tôi cũng có thể thấy cái cách mà tôi không thể nào oán hận Yên lấy nửa lời trong cách ứng xử của thằng Trung.
Và phải chăng, khi tôi không thể giận Yên, tôi bỗng thấy ghét cô bạn phòng đối diện một cách chả liên quan, một người cũng phần nào giống Yên nhỉ?
Câu hỏi đó cứ xoay vòng trong đầu tôi trước khi ánh đèn học bài của thằng Sơn ở dưới tắt phụp. Bóng đêm xoa dịu tôi vào giấc ngủ
Sáng hôm sau, cái điện thoại chết tiệt lại rung lên ầm ĩ. Giá như nó là cái đồng hồ báo thức chắc tôi cũng cầm nó ném đicho banh chành mới hả dạ mất. Ủ rũ dậy lết cái thân xác cạn kiệt sức lực ra khỏi phòng. Thế mà vẫn muộn học.
Chẳng vội như thời cấp III, cứ thấy muộn học là sợ vắt chân lên cổ mà chạy đua với tiếng trống trường, tôi chậm rãi đi bộ một mình trên con đường dần dần đã trở thành quen thuộc. Ở dưới này, con đường đi học thật hoang sơ, có lẽ là do kế hoạch xây dựng làng Đại học biến nó thànhnhư vậy.
Đút hai tay vào túi quần bước vào con đường cửa phụ vào trường, hàng cây che rợp mát cả một khoảng trời. Gió lùa qua rì rào mát rượi, tôi ngửa mặt lên hít một hơi thật dài hưởng thụ.
Vậy là cũng nửa học kì làm sinh viên rồi đấy.
- Tín! - Có tiếng gọi giật tôi lại đằng sau.
- ...! - Bông Xù hối hả chạy tới, trên tay cầm cả một chồng tài liệu photo dày cộm.
- Cái gì đây?
- Còn hỏi nữa, không biết ga lăng à?
Tôi đưa tay ra, tính đỡ hết trọn chồng tài liệu nặng trịch, nhưng Bông Xù nhất quyết không cho. Cô nàng gần như chia đôi, đưa tôi một chồng, còn ga lăng của tôi được định giá là hơn cô nàng có hai cuốn thôi. Thật là trẻ con.
- Lại ngủ dậy muộn à? - Cô nàng nhìn mái tóc rối bù chẳng thèm chải của tôi.
- Ừ...!
- Suốt ngày ngủ, không còn gì thú vị hơn à!
Tôi nhún vai theo kiểu dĩ nhiên, vì thực chất không có nhiều thứ làm tôi cảm thấy hứng thú.
Bông Xù hôm nay thật khác lạ, khác lạ một cách lạ lùng. Bình thường, cô nàng chẳng bao giờ dừng gây ồn ào náo nhiệt, vậy mà giờ đây đi bên cạnh tôi chẳng gây ra một tiếng động.
- Này, hôm nay uống nhầm thuốc gì thế?
- Là sao? - Đôi mắt Bông Xù ngước lên nhìn tôi.
- Còn sao nữa?
Đúng thật là lạ lùng, cô nàng chỉ mỉm cười, một cách mỉm cười chấp nhận, không có chút gì là chống cự hay phản đối. Tôi lắc đầu bước lên cầu thang dẫn lên tầng một, hôm n