Tiếng Gọi Trong Mơ

Tiếng Gọi Trong Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323261

Bình chọn: 7.00/10/326 lượt.

,
anh tự cảm thấy mình cũng có một phần lỗi trong việc Thiên Băng bị sa
đà, hư hỏng bởi đã không giữ được chân cô ở nhà học.

Khi bà Nhàn về tới thì Thiên Băng đã nằm im không còn giãy giụa nữa.

Song bà lại rất vô tình tới mức độ thấy con gái nghẻo cổ trên salon mà vẫn chẳng chú ý gì. Bà chỉ nhìn Trường hỏi:

– Ủa, con Thiên Băng nó nằm đây ngủ hả? sao cháu không biểu nó lên phòng giùm bác?

Trường cảm thấy khó mở miệng. Còn bác Nhàn thì có lẽ công việc của bà cũng quá nhiều hoặc quá tin vào con nên trông bà rất vô tư. Bà dúi cho Trường
một gói giấy:

– Bánh bao bác mua cho hai đứa ăn học tối đây. Nếu
Thiên Băng nó quá mệt thì cháu hãy cho nó nghỉ học một bữa. Tội nghiệp
... dạo này dường như nó không được khỏe mấy.

Những lời bà Nhàn
làm cho Trường phải đứng ngây như phỗng. Anh rất muốn nói với bà cái
điều vừa trông thấy song không biết phải bắt đầu bằng câu nào trứơc tiên đây? Liệu bác ấy có tin không? Hay vì thương và tin con gái mà bác ấy
không thèm nhận ra cái sai tệ của con gái? Lúc đó không chừng kẻ lãnh
họa lại là Trường. Nhưng không cho bác Nhàn biết thì anh lại mắc tội bao che.

Mà đối với ma túy, bao che tức là tiếp tay cùng tội ác.

Những ý nghĩa giằng xé Trường cho tới lúc anh có được can đảm để nói thì bà
Nhàn đã bỏ lên phòng từ bao giờ. Còn lại một mình Trường bèn quan sát
Thiên Băng thêm một lần nữa rồi thử thính giác bằng cách khẽ khom người
cúi xuống, hai cánh mũi cố hít.

Không có mùi của bất cứ một chất men nào. Đúng là Thiên Băng đã hít heroin thật.

Trường lầm bầm nói một mình và cảm thấy hơi nhoi nhói ở tim. Dù sao trước tình trạng này của Thiên Băng anh cũng bị đau lòng. Lẽ nào anh lại mặc kệ,
thấy chết mà không cứu. Nhưng phải cứu Thiên Băng bằng cách nào khi cô
ta đã nếm thử độc tố heroin? Anh phải nói cho bà Nhàn biết liền chăng?
Không dám chần chừ nữa, Trường lủi thủi bước lên cầu thang nhưng rồi sau đó lại đứng lặng hồi lâu trước cửa phòng bà Nhàn. Chừng nghe thấy tiếng mở cửa anh mới giật mình thì bà Nhàn đã ở trước mặt rồi. Thấy Trường
đứng đó bà có vẻ ngạc nhiên:

– Ủa, cháu làm gì ở đây?

Trường lúng túng thật buồn cười:

– Dạ .... cháu ... cháu ...

Bà Nhàn mở toang cửa phòng mình rồi quay trở vào trong:

– Cháu vào đi. Có gì khó nói lắm phải không?

Trường siết chặt hai bàn tay vào nhau mà vẫn cảm thấy nó thừa thãi:

– Thưa ... bác. .....

Bà Nhàn chớp mắt thúc:

– Nói đi. Thanh niên gì mà nhút nhát quá trời vậy. Cần bác giúp điều chi đây?

Mặc dù đã được bà Nhàn mở lời rồi, anh vẫn không thốt nên lời. Trường ấp a ấp úng:

– Cháu ... muốn ... nóị .... – Thì cứ việc nói đi. Bác đang nghe nè.

– Thưa bác ... Thiên Băng đã ...

– Nó làm sao? Hai đứa giận nhau rồi phải không? – Bà Nhàn cười.

– Dạ ..... – Đừng thưa gửi nữa, cứ nói thẳng vấn đề ra để bác giải hòa cho.

Thấy bàn Nhàn hiểu lầm, Trường càng khó nói thêm:

– Dạ không phải thế ạ.

Bà Nhàn bước tới cạnh bên Trường:

– Thế còn chuyện gì ngoài vấn đề giận nhau ra?

Lần này thì Trường thu hết can đảm mới có thể trình bày:

– Bác Nhàn à, Thiên Băng dạo này không tốt như lúc trước.

Vừa nghe qua bà Nhàn đã nhíu mày.

– Nó đã không tốt điều gì vậy?

Trường liền nói thẳng một hơi:

– Thiên Băng chẳng chịu học hành gì mà giao du với nhiều bạn xấu. Mới vừa rồi cô ấy dám hít heroin.

– Cái gì?

Tiếng kêu của bà Nhàn đã làm cho Trường phải giật mình nhảy lui vào vách.

Anh trố mắt cũng giống như bà.

– Cháu vừa nói cái gì vậy hả Trường?

Trường vội thuật lại những gì đã nghe và thấy ở Thiên Băng cho bà hay, nhưng
khốn nỗi tình người mẹ trong bà Nhàn đã che khuất cái xấu của con gái.

Bà tỏ thái độ ngay:

– Bác không tin con Thiên Băng nhà bác tệ hại đến như vậy. Nó là một đứa được nuôi dạy đàng hoàng mà.

Trường cố tìm lời giải thích:

– Trường hợp sa ngã có nhiều đường lắm bác ạ. Cháu đọc sách và xem đài
thấy những nguyên nhân “cái chết trắng” phần đông là ... con của các gia đình khá giả.

– Thôi đừng nói thêm điều gì nữa. Cháu làm bác sợ quá!

Bà Nhàn chặn lời Trường rồi hối hả ra khỏi phòng. Không chần chừ, Trường
cũng vội chạy theo. Xuống tới phòng khách, anh thấy bà Nhàn đang đứng
bên cạnh Thiên Băng lẩm bẩm:

– Con ơi ... con không làm cho má phải thất vọng về con chứ?

Không hiểu Thiên Băng đã tỉnh chưa mà bất chợt trở mình. Bà Nhàn liền lay con:

– Dậy má biểu coi, Thiên Băng.

Nhưng cô gái lại nằm yên trong trạng thái của một kẻ đang say ngủ. Thấy thế
bà Nhàn tự chống chế cho con bằng cách quay người lại bảo với Trường:

– Có lẽ tại bác bắt nó học hành nhiều quá nên thần kinh bất ổn gây ra sự
mệt mỏi như thế đó cháu à. Hãy coi kìa, nó ngủ trông thương quá.

Thấy lời nói của mình không làm cho bà Nhàn tin, Trường đành


Insane