
g e rằng cũng ko thể trở về dễ dàng
Len lỏi trong biển người mênh mông, Tử Di mở căng hết cơ mắt, thân thể
như vũ công ba lê hết uốn bên này, ** bên kia cực thê thảm, đôi chân thì lại bị đám người lạ bủa vây chung quanh giẫm đến nát cả xương, bét cả
da khiến cô nàng nhăn mặt khốn khổ, oán trời oán đất. Tiếc thay cô lại
chẳng thể nói được tiếng Hàn, nếu ko cô đang hét lên một tràng thật to
cho đám người tàn ác đó kinh hồn bạt vía mà chạy đi, nhường đường cho
cô, chiêu thức đánh vào tâm lí người "Phân tươi đây" xưa kia vang dội
gới giang hồ cô vẫn thường làm cũng chẳng thể phát huy được nữa, đành ở
lại trong cuống họng mà kêu gào thảm thiết
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cách Gọi điện thoại cho người thân, cầu cứu 2 đấng sinh thành đáng yêu phía bên kia quả đất là thỏa đáng nhất, Tử
Di bèn rút điện thoại, liến thoắng gọi vào số của mama đại nhân, cầu
mong có thể nghe được giọng nói trong trẻo chót vót đến đinh tai nhức óc của bà
Đi theo đường dây phủ sóng trên Trái Đất, tín hiệu SOS của cô nàng họ
Hàn cuối cùng, sau chặng đường dài vượt biển cũng cập bến tại một chiếc
Iphone trong tòa biệt thự gắn tên Hàn Gia Phong
-Tắt hết điện thoại di động của mấy người đi, chúng ta cần phải di
chuyển trong yên lặng, tránh làm kinh động thính giác của bọn chó săn,
hiểu rồi chứ?_Ra lệnh cho đám người ninja mặt mũi bịt kính mít, tay lăm
le hết kiếm rồi đến phi tiêu ở phía sau bằng một giọng nhỏ nhẹ nhưng uy
lực, Hàn phu nhân cẩn trọng
-Vâng_Đáp lại nhỏ nhẹ ko kém, đám người răm rắp làm theo lệnh chủ, lôi
điện thoại đủ kiểu đủ xuất xử ra đặt vào trạng thái "thuê bao quý khách
vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách gửi lại lời nhắn theo đường bưu điện"
-Ò ó o...Ò ó o...trời sáng rồi bà xã ơi..._Ngay khi đám người kia vừa
tắt điện thoại, bỗng một nhạc chuông cực kì bắt tai như một chiếc dùi
nện vào mặt trống đang căng phòng, làm toàn thảy tôi tớ đang lén lén lút lút phải giật nảy mình, ngó nghiêng tứ phía truy tìm tung tích chủ nhân của nó
-Đã bảo là tắt hết rồi mà, sao vẫn lì lợm thế hả?_Bực bội quát lớn, Hàn
phu nhân cuống cuồng như ngồi trên vỉ nướng, tay cầm sẵn hai chiếc kiếm
phòng khi kẻ địch xuất hiện thì giết bịt đầu mối
-Phu nhân..._Một tên trong đám ninja rụt rè lên tiếng_Hình như nó phát ra từ người phu nhân
-Hả?_Bừng tỉnh, Hàn phu nhân sờ soạng khắp người tìm điện thoại kiểm
tra, sau khi xác nhận mới vở lẽ nó là của mình, chỉ là bà ko hiểu nổi
mình đã đặt nhạc chuông kinh dị này khi nào nữa_Alô, Hà Huyễn Nhi xin
nghe!!
-Mẹ, con đây!_Đầu dây bên kia lên tiếng cùng âm thanh hỗn tạp xong vào
màng nhĩ người cầm máy bên này, khiến màng nhĩ bà thiếu điều đứt phăng
-Tử Di...
-Ko hay rồi, phu nhân, lão gia đổ bệnh rồi_Đương lúc Hàn phu nhân đang
gọi tên của con gái mình thì đột nhiên từ trong ngõ tối, một gia nhân
hớt hải chạy đến báo tin chẳng lành
-Ngươi nói gì?_Ko chú tâm vào cuộc nói chuyện với người bên kia máy nữa, Hàn phu nhân lập tức để nỗi lo lắng dâng trào, lẫn át tiếng kêu cứu
thảm thiết của đưa con bị thất lạc, cũng chính là nguyên nhân xảy ra
cuộc nội chiến giữa bà và chồng
-Khi phát hiện được nơi trú ẩn của phu nhân, lão gia liền xong ra ngoài
thì đột nhiên ngã xuống đất, người ngợm mồ hôi chảy như tắm, hiện đang
cho người gọi bác sĩ_Thành khẩn khai báo toàn bộ sự việc, kẻ tôi tớ làm
mặt hoảng hốt, nước mắt chảy ròng y chang lúc hối hả chạy đến
-Để ta đến xem sao?_Tàn nhẫn nhét điện thoại vào túi, bẵng mất người bên kia máy đang chờ tiếng nói của mình, Hàn phu nhân tra kiếm vào vỏ, toan chạy về phía phòng ngủ
-Phu nhân, coi chừng có bẫy_Một ninja nhanh tay túm lấy cổ tay chủ, nói
ra sự lo ngại của mình, ánh mắt sặc mùi hồ nghi rọi về phía người gia
nhân đang run rẩy
-Ko phải_Hét lên bào chữa, người gia nhân e ngại
-Được rồi! Ta phải đến_Nhìn kẻ nắm chặt cổ tay mình, Hàn phu nhân từ từ
gỡ những ngón tay cương quyết ấy, ánh mắt hiền dịu sáng lên như sao tỏ
trên trời đêm_Dù đó là một cái bẫy hay ko, chẳng ai có thể biết chắc
được, nhưng nếu ko thể ở bên chồng vào những lúc như vầy, ta ko nghĩ
mình xưng đáng để làm vợ của người đó. Ngươi cũng biết mà, từ khi ta
quyết định rời gia tộc đến đây, đã ko còn có thứ gì quan trọng hơn thế
nữa
-Phu nhân, cẩn thận_Cúi người kính cẩn, đám ninja cầu chúc cho chủ nhân
mình rồi đưa mắt tiến theo bóng dáng thon gầy, ko rời dù nó đã khuất hẳn
Tiếp theo đó 10 phút, bọn họ đã nghe thấy tin báo thắng trận từ phe đối địch, lòng người nào người nấy đều cảm thấy chán chường
-Biết mà_Một tên tỏ rõ cơn uất nghẹn của mình_Đúng là chẳng thể chơi đẹp được, biết thế chúng ta cũng chơi xấu cho xong
-Cũng chẳng ích gì, từ đầu đến cuối, kết quả chung cuộc, dù làm cách nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn thua_Kẻ lúc nãy đã nắm tay chủ nhân lên
tiếng, ko phải để tránh an anh em mà là để nêu lên bản chất sâu xa vỗn
dĩ ai nhìn vào cũng biết của trò chơi họ vừa trải qua, ko, làm mồi mới
đúng
-Là sao?_