XtGem Forum catalog
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210434

Bình chọn: 10.00/10/1043 lượt.

ôi khiến cho cô để ý đến
Lăng Tử Thần-người ngồi gần tôi, học sinh chuyên anh, và cũng là kẻ chưa hề giơ tay của hắn lên lên-chắc chắn, hắn sẽ bị cô chiếu tướng, gọi tên cho mà xem.Để đạt được điều đó, tất nhiên tôi phải để cô nhìn tôi nhiều hơn, biết đến tôi nhiều hơn, chỉ có như thế, Lăng Tử Thần ngồi bên cạnh dù cố trầm lặng nhất có thể cũng khó thoát khỏi tầm mắt.

"Hehe, mình đúng là thiên tài tuyệt đỉnh". Cười đều nhìn hắn, tôi thầm thán phục mình, "con cái nhà ai mà giỏi thế ko biết."

-Who sits next to Tu Di, Can you answer me this question?_Hay lắm, đúng
như tôi đoán, cô đưa tay chỉ về phía hắn, mời hắn phát biểu.

"Đến lúc rồi!" Tôi mỉm cười mãn nguyện, sung sướng từ từ đâm đầu vào chỗ chết.

Lặp lại kì tích như tôi ở tiết toán, hắn ko thể trả lời được câu hỏi của cô, đơn giản thôi, hắn đâu chú ý nghe câu hỏi chứ, nãy giờ chỉ lúi cúi
viết cái gì đó. Tất nhiên tôi sẽ ko như hắn lúc nãy, chỉ biết im lặng
chứ, ở đời sống phải biết hướng thiện, thấy nạn phải cứu.

Tôi viết đáp án lên giấy, ko hoàn toàn là đáp án đúng, chỉ hơi sai một
chỗ thôi, đẩy từ từ sang bên rồi giật giật tay hắn. Khi nắm chắc hắn đã
cúi đầu nhìn xuống, tôi mới gõ đầu ngón tay lên mảnh giấy, ra hiệu bảo
hắn đọc đi. Con người ko phải là thánh nhân, thấy nạn tất trở nên hèn hạ dù người đó có cao sang, quý phái tới đâu. Hắn cũng thế, bình thường ra vẻ cao ngạo ko biết đến người khác thế thôi, chứ khi bản thân mình gặp
nạn thì vứt bỏ hết mọi suy nghĩ, ko ngần ngại nắm lấy sự giúp đỡ của
người khác, đọc to dòng chữ trong mảnh giấy tôi đưa. Cô Anh thoáng nhíu
mày nhăn mặt nhìn hắn, rồi liếc sang cánh tay đang giơ cao của tôi, gọi
tôi đứng giậy trả lời.

Thời điểm nâng cao oai phong của tôi, đẩy hắn xuống vực sâu địa ngực đã
đến, tôi ngẩng mặt, tự tin trả lời câu hỏi. Ko cần đoán cũng biết giờ
hắn thù tôi nhường nào, trách sao được, do hắn muốn chiến với tôi mà.
"Lăng Tử Thần, đấy chiêu là gậy ông đập lưng ông đấy, muốn chơi với tôi
ko dễ đâu."

Nhận được câu trả lời hoàn hảo từ tôi, cô Anh khoát tay cho tôi và hắn ngồi xuống, đả kích Lăng Tử Thần:

-Tôi biết các em rất giỏi, nhưng, môn tôi cũng là một môn quan trọng,
xin các em chú ý cho, những người nãy giờ ko chú tâm vào bài, tôi ko
muốn các em lặp lại lần nữa.

Nghe xong câu nói của cô, tôi khoái trá quay đâu sang Lăng Tử Thần vẫn
lạnh lùng nhìn lên bảng, hả hê nở nụ cười hạnh phúc tươi rói, chế giễu:

-Xin lỗi nhé, lúc nãy làm bạn trả lời sai, thiếu chút nữa là đúng rồi

-Ko sao_Hắn cười đáp lại, ko giận, ko buồn, nhìn tôi thích thú làm tôi
chợt rùng mình lạnh người. Cảm giác tính mạng bị đe dọa như bão ập đến.
Bất giác nhìn hắn thêm lần nữa, tôi ko khỏi tự hỏi lòng mình "Rốt cuộc
muốn bày trò gì nữa đây?"

-Hàn Tử Di!_Cô giáo trẻ dạy hóa lần trước hắng giọng, mắt ko rời sổ "tử thần" gọi tên tôi lên kiểm tra bài cũ. Dư âm của thắng
lợi ban nãy vẫn chưa nguội hẳn, tôi rạng rỡ đứng dậy, tinh thần sảng
khoái sẵn sằng nghênh chiến quân địch. Đối với tôi mà nói, môn hóa cũng
chẳng khó nhằn mấy, những bài bình thường cho bọn ko thuộc phận sự môn
hóa như tôi thì chỉ cần mấy phút mằn mò là ra đáp án, dễ như khỉ ăn ớt.

Hí hửng cầm sách vở lên bảng, tôi tự tin nhìn bà cô trẻ, nở nụ cười xã
giao đúng chất. Chẳm thèm đáp lại cho phải phép, bà cô đưa mắt nhìn
xuống dưới đất, soi vào chân tôi, cười giễu cợt:

-Em xem ra rất coi thường tôi thì phải?

-Ko, ko phải ạ_Tôi xua tay nhặng xị, dám đắc tội với giáo viên thì coi
bộ quãng thời gian gòng lưng cắp sách đến trường sau này của tôi sẽ tăm
tối như địa ngục mất. Một điều nhịn chín điều lành mà, ko nên nóng vội
mà làm hỏng đại sự của mình.

-Vậy bitít của em đâu? Hay em cho rằng tôi ko đủ trình độ để em tôn
trọng tôi đúng nghĩa, việc chấn chỉnh tư trang cũng ko cần thiết?

-Tư trang?_Tôi hỏi lại, cúi nhìn mình một lượt trừ trên xuống dưới. Rõ
ràng tôi đã tống bộ pijama dở hơi lần trước làm tôi mất thể diện rồi mà, chẳng nhẽ tôi nửa đêm mộng du đem ra mặc lại??? Nếu thế chẳng tôi điên
lên mất.

Yên trí nhìn bộ đồng phục dễ thương đang phủ trọn lên người mình, tôi
toan hỏi lí do tại sao bà cô kia lại mỉa mai như thế thì chợt nhận ra
mình đang đi chân trần, đôi bitít mới cóng tôi đòi hết nước bọt mẹ mới
chịu xì tiền ra mua mấy hôm trước giờ ko cánh mà bay, để lại 10 ngón
chân mong ngóng tin người. Tôi le lưỡi cắn môi nhỏ nhẹ xin bà cô về chỗ
lấy dép, trong đầu tua lại cảnh mình nóng nức quá hóa rồ cởi bỏ đôi dép
cho mát rồi vứt như rải thây dưới chân mà ân hận, toàn thân nóng lên như cá nằm trong chảo, chỉ biết cúi đầu chữa ngượng, căng tai lên nghe bọn
bạn vô tâm vô tình thoả thích cười khúc khích phía dưới.

Mắt mở tròn hết cỡ, đảo đi đảo lại quanh vùng lãnh thổ của mình, tôi
điên tiếc tìm kiếm bóng hình thân yêu. Mồ hôi chảy trên đỉnh thái dương
vô thức rơi tõm, vỡ tan dưới đất, tôi nuốt nước bọt, nghĩ đến thảm cảnh
của mình cũng như giọt mồ hôi vô tội kia mà ớn lạnh, lòng ko ngừng kêu
khổ. V