
thể mình sống rất tốt, rất khỏe mạnh. Ba mẹ cô chỉ biết lặng đi vì cô
ngày càng tiều tụy, sống mà như đã chết, chỉ biết trưng ra nụ cười giả
tạo. Họ thầm oán trách ông trời, lần đầu có người yêu của 1 cô gái đầy
hoài bảo lại đau đớn, tuyệt vọng như thế sao???
Minh Minh trả lại tất cả mọi thứ cho hắn, nếu giữ lại, cô sẽ không
sống nổi đến ngày hôm nay. ” Nếu anh và em chia tay, điều đầu tiên em
làm sẽ là cắt tóc!” Mái tóc dài chấm lưng bị cô hành hạ chỉ còn bộ tóc
ngắn cũn cỡn, mỗi khi buồn, cô lại cắt nó ngắn hơn. Cô nói với gia đình, tóc dài rất nóng, cắt ngắn lên mới thấy dễ chịu. Mái tóc đã theo cô
suốt 18 năm rồi, sao chẳng bao giờ cô than vãn? Mọi người không ai tỏ
thái độ với cô. Minh Minh hiểu rõ, họ đang muốn cô sống tốt, chỉ là cô
không muốn cuộc sống mình tốt quá mức thôi!
Minh Minh đến thư viện mượn 1 ít sách. Cô nhón chân với tay mãi chẳng chạm được vào quyển sách cao nhất của kệ. ” Em nên chơi thể thao để cải thiện chiều cao đi!” Hắn giơ tay lấy quyển sách đưa cho cô. Minh Minh
vừa định đưa tay ra nhận lấy thì mọi thứ biến mất, chỉ còn lại tiếng lật sách nhẹ nhàng của những người xung quanh. Cô thở nhẹ ra rồi tiếp tục
nhảy lên để lấy quyển sách đó.
- Đây!
Minh Minh xoay đầu lại nhìn người con trai xa lạ vừa đưa cho cô quyển sách. Cô lục lại trong trí nhớ, đây chẳng phải là Quốc Thiên lớp 12A10
vừa được nhất trường học kì rồi sao? Cô cúi đầu cảm ơn rồi ôm quyển sách vào lòng, đi về hướng đăng kí mượn sách.
- À, tôi là Quốc Thiên, 12A10. Rất vui được biết bạn. Ừm… nếu có dịp chúng ta sẽ gặp lại…
Minh Minh đưa mắt nhìn, mái tóc ngắn trượt khỏi vành tai lấn sang
khuôn mặt khả ái. Cô hiểu rõ ý tứ của người này, chắc hẳn là muốn tán
tỉnh. Từ lúc cô chia tay với Thanh Tuấn đến giờ, đã có hơn 10 người theo đuổi. Âm thầm có, trắng trợn có, thậm chí chưa từng gặp nhau 1 lần.
Chắc chắn bọn họ muốn thử biết cảm giác yêu cô ra sao mà thủ lĩnh của
trường lại đâm đầu vào. Tuy nhiên, chia tay trong hòa bình thì ít cô gái nào có thể làm được, đó cũng là điều mà các chàng ngưỡng mộ cô.
Minh Minh gật đầu rồi đi thẳng, bỏ lại phía sau 1 nụ cười bối rối.
*******
Hắn vừa đi vào, trở ra đã không thấy Minh Minh đâu nữa. Trên bàn cạnh
giường, cô đã trả lại chiếc điện thoại và cả chiếc nhẫn có chữ Believe.
Hắn cầm tờ giấy đã nhàu cũ trên bàn lên đọc. 1 số chữ bị nước làm nhòa
đi, chắc hẳn là nước mắt, nước mắt đau đớn của cô.
” Anh không nên làm việc quá sức, sẽ không tốt cho sức khỏe. Hơn nữa,
không được đánh nhau, gây hấn với người khác. Bên cạnh đó cũng không
được uống quá nhiều bia rượu. Em không còn là người yêu của anh nữa rồi. Anh nên quan tâm đến Gia Linh nhiều hơn, đây là quyết định của em, anh
không có lỗi nên không cần phải áy náy. Anh đã từng nói, anh sẽ bảo vệ
em mà chống đối lại cả thế giới. Em nghĩ mình đã từng cứu sống cả thế
giới mới có được người bạn trai như anh. Dù chúng ta không thể bên nhau
suốt cuộc đời nhưng ít ra, trong tim chúng ta đã từng có nhau. Anh phải
nhớ chăm sóc con Thanh Tuấn tử tế, nếu anh ngược đãi nó thì em sẽ không
tha cho anh đâu. Hy vọng chúng ta… sẽ gặp lại!”
Hắn vuốt thẳng tờ giấy cho vào túi quần. Giá như đêm qua “gạo nấu
thành cơm” hắn sẽ từ bỏ mọi thứ mà về bên cô mãi mãi, tiền bạc danh vọng chỉ là phù du nhưng… số nợ lên đến mấy ngàn tỉ không phải là nhỏ. Hắn
chẳng còn sự lựa chọn nào khác… Hắn sợ chứ, rất sợ là đằng khác. 1 năm
sau, khi hắn trở về, cô có còn là của hắn nữa hay không? Nhưng hắn tin
chắc, cả 2 đã là định mệnh của nhau. Hắn tháo chiếc nhẫn Belive ra cầm
chặt trên tay, 1 năm không thể mờ nhạt mọi thứ, hắn tin là vậy. . .
Mấy ngày sau, chẳng biết Gia Linh nghe ai đồn thổi: Minh Minh và
Thanh Tuấn chung sống đường đường chính chính làm cô ta nổi giận xông
vào đánh Minh Minh tại lớp. Lần cuối hắn nhìn thấy cô, ánh mắt tuyệt
vọng của cô như xuyên thủng tim hắn rỉ máu. Rất đau, rất thấm thía. Ánh
mắt của sự thù hận. Cô không giải thích, cũng không chống cự chỉ buông 1 lời xin lỗi nhẹ nhàng, nhẹ như cơn gió chấm dứt mọi thứ. Hắn chỉ biết
trân trân nhìn cô khóc, không thể ôm cô vào lòng, không thể lau những
giọt nước mắt. Tim hắn quặng thắt kéo Gia Linh ra khỏi đó. . .
- Mấy nhỏ con gái bây giờ, ngon thì có nhưng nát hết rồi!- 1 tên cầm
ly rượu lên uống, giọng điệu ngả ngớn liếc nhìn những cô gái ăn mặc mát
mẻ nhảy nhót trên sàn.
- Ừm… Con Minh Minh trường Minh Đăng vậy mà nổi tiếng gớm, thì ra cũng
vì mất trinh mà nổi tiếng. Nghe đâu chia tay rồi mà vẫn qua lại với
người ta, làm vợ sắp cưới nổi giận đánh tại lớp!- 1 tên góp chuyện.
Thanh Tuấn ngồi gần đó, tay bóp chặt ly rượu muốn nát vụn, ánh mắt sắc
lạnh liếc về đám du côn. Dám nói Minh Minh là hạng người như thế? Chúng
mày thì hay lắm chắc?
- Cái thứ gái điếm ấy thì nói gì chứ?
“Xoảng” chai rượu vang bị đập vào đầu tên đó vỡ ra tan tành, mùi rượu hòa lẫn máu tanh vô cùng kích thích. Cả đám có chút sợ sệt nhìn hắn
nhưng hắn chỉ có 1 mình, chẳng lẽ hắn đánh lại trăm tên? Tê