Old school Swatch Watches
Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327365

Bình chọn: 9.00/10/736 lượt.

a nhìn anh vài giây. Anh
ngước mặt lên, trong phút chốc, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh. Hải Yến nhún vai nhẹ 1 cái rồi quay đi nơi khác:

- Mấy giờ rồi ạ?

- Ừm, 10 giờ!

- Á, trễ rồi. Em về trước đây!- Cô cầm túi xách chuẩn bị bỏ đi. Anh níu tay cô lại:

- Anh đưa em về!

- À… Dạ…- Cô có chút không được tự nhiên nhưng vẫn chấp nhận.

Đường phố Sài Gòn về đêm lạnh tanh, lâu lâu mới có tiếng xe vụt qua.
Cô đi cạnh anh, cả 2 không nói gì. Họ vẫn giữ khoảng cách nhất định để
không bị hiểu lầm. Sương buông xuống, nhiệt độ giảm xuống lành lạnh. Hải Yến mặc chiếc váy ngắn ngang gối, chất liệu voan mỏng nhẹ nhàng, cô đưa 2 tay xoa xoa nhau. Quang Huy cởi chiếc áo vest khoác ngoài choàng lên
cho cô. Hải Yến lắc đầu:

- Không cần đâu ạ!

- Anh không muốn làm người con trai không biết ga lăng với con gái!

Cô mỉm cười rồi khoác vào. Sau phút đó, đường phố lại trở về vẻ lạnh
nhạt yên tĩnh. Hải Yến cũng là 1 cô gái có khuôn mặt xinh xắn, khuôn mặt hơi nhỏ, đôi mắt to tròn tròn lanh lợi cùng cái miệng chúm chím. Không
quá đẹp nhưng nhìn thoải mái. Minh Minh cũng không phải quá xấu, Minh
Minh có nụ cười tươi hơn cả hoa, khi nhìn cô cười người đối diện cũng
thấy vui vui, duy chỉ có tính khí cô thất thường khó đoán nên đành ế 1
thời gian dài dẳng.

- Đưa em đến đây được rồi! Em sẽ ở lại nhà Minh Minh , trễ quá nhà em không mở cửa!- Cô cởi chiếc áo khoác trả lại cho anh. Quang Huy nhướn
mày:

- Thêm 1 đoạn nữa đi, ở đây cũng hơi xa nhà Minh Minh. Em là con gái, đi 1 mình vào lúc này không tốt lắm!

Trong lòng Hải Yến âm ấm lạ lùng. Cô đã quen biết bao nhiêu người
nhưng chẳng ai quan tâm đến cô như… người dưng thế này. Cô cũng thấy có
lỗi với bạn thân của mình, cô không nên có cảm giác này, chắc chỉ là
nhất thời thôi. Cô đi tiếp, gót giày nhẹ nhàng chạm vào mặt đường tạo ra tiếng lộp cộp đơn độc. Ngay cả khi có người đi cùng, cô vẫn cảm thấy
mình cô đơn. Anh bước lại gần cô hơn kéo tay cô:

- Có người đang đi theo chúng ta!

- Hả?- Cô cắn môi, cô đã nghe tiếng động gì đâu.

- Rất đông đó! Anh đếm đến 3, chúng ta sẽ phải chạy thật nhanh, cởi giày ra đi!- Anh nói nhỏ vào tai cô. Hải Yến gật đầu tháo đôi giày cao gót
ra.- 1…2…3…

Cô và anh nắm tay chạy nhanh về phía trước. Đám người phía sau cũng
chán việc nối đuôi mà đuổi theo rầm rầm. Cũng may Hải Yến nhẹ cân lại
nhỏ người nên di chuyển nhanh nhẹn không cản trở anh. Đến 1 con hẻm, anh và cô rẽ vào. Bọn họ cũng rẽ theo. Đến con đường bị chia làm 2 ngã. Anh và cô rẽ phải tấp vào 1 bức tường đen. Khe trũng khá nhỏ, anh áp người
đứng ngoài cô. Trũng khá tối, có thể nói chẳng thể nhìn thấy gì ở phía
trong. Bọn họ chia làm 2 ngã đi tìm. Hải Yến im lặng lắng nghe tiếng
chân chạy rầm rập qua mình. Anh và cô thở phào nhẹ nhõm khi đám người
chạy qua đó mà chẳng hay biết sự hiện diện của 2 người. Sau khi cảm thấy an toàn, anh và cô rời khỏi đó.

- Họ là ai vậy ạ?- Vừa đi, cô vừa hỏi anh.

- Ừm… chắc là 1 đối thủ cạnh tranh của công ty. Anh không có hứng gây sự giống em mình!- Anh cười hề hề. Hải Yến bĩu môi, lần trước cũng do anh
mà Minh Minh bị bắt, lần này cũng do anh mà cô phải chạy thụt mạng, còn
nói mình không gây sự nữa! Đúng là đẹp trai nhưng quá trơ trẽn rồi. . .

Cô đi chân trần, mặt đất bên dưới lạnh tanh, lâu lâu cô lại phải nhấc 1 bên chân lên cho đỡ lạnh. Anh thấy mình cũng có lỗi, như không lại
lôi cô vào cuộc chạy trốn. Anh kéo tay cô:

- Lên đi, anh cõng!

- Không cần đâu! Em tự đi được mà!- Cô có tiến lên nhanh hơn, vượt anh 1 quãng xa. Anh đuổi theo:

- Là do anh mà em phải đi chân trần còn bị mất cả đôi giày nữa! Để anh thể hiện thành ý đi!

- Đã bảo không cần mà!- Cô quay đầu lại nở nụ cười với anh rồi chạy đi
trước, cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt nhưng không quay lại nhìn anh, bước
chân cứ chạy về phía trước. Nhà Minh Minh cũng cách đây không xa, cô
không tin là mình không đến được tới đó. . .

- CẢM ƠN EM NHÉ!- Anh nở nụ cười, giơ tay trước miệng hô to cho cô nghe thấy.

- ĐƯỢC!- Cô cũng đáp lại rồi rẽ vào con hẻm nhà Minh Minh.

- Kia rồi!- Anh quay đầu lại hướng vừa phát ra âm thanh, anh nhếch
mép:” Xông vào cả đi! Tôi đảm bảo sẽ đối đãi các người thật tốt!”

********

- Sao giờ này mới về? 10 giờ 30 rồi đó! Nãy giờ mày đi đâu? Tao cứ tưởng mày về rồi, ai ngờ ba mẹ mày mới gọi sang hỏi tao, làm tao phải tự ứng
phó!- Tôi đi xuống mở cửa cho con Yến sau khi nghe tiếng chuông cửa cùng tiếng gọi của nó. Ba mẹ tôi đi công tác cả rồi, nếu không sẽ không dễ
dàng có chuyện này đâu.

- Mở cửa đi! Bà lạnh sắp chết rồi đây này…- Nó nói. Tay đan vào nhau, chắc nó lạnh thật.

- Có áo vest ngoài mà… lạnh cái gì!- Tôi vừa nói ra câu đó thì chằm chằm quan sát cái áo vest đen nó đang khoác, là của con trai.

- À… không có gì!- Nó đẩy tay tôi đi vào. Tôi cũng đi theo nó lên phòng mình.

- Đi qua phòng kia ngủ!- Tôi đạp đạp ả Thiệ