
đâu xuất hiện, chớp 1 cái đã đứng trước mặt cô
-Anh tính nhát ma tôi đấy à?-cô vuốt vuốt ngực mình nói
-Là do em cả thôi.
-Thôi đi, tôi đang rất rất chán, kiếm gì chơi đi.-cô chớp chớp mắt nói
-Anh không rãnh chơi với em.-anh quay lưng đi đến bên giường
-Thôi mà Hyun Woo, kiếm trò chơi đi mà.-cô đi đến lắc lắc tay anh
-Em buồn em chán thì em tự kiếm trò chơi đi, hôm qua em anh hùng lắm mà.
-Tôi đâu phải superman đâu mà anh hùng...
-Hử?-anh trừng mắt nhìn cô
-À, cũng chơi anh hùng 1 chút, nhưng mà anh làm gì nhỏ mọn dữ vậy.-cô chu mỏ
-Em thử là anh đi, nếu anh chích thuốc cho em như vậy, em sẽ thế nào hả?-anh tức giận hỏi ngược
-Thì tại hôm qua anh có lỗi trước.
-Chẳng lẽ y tá chích thuốc cho bệnh nhân là sai sao?Em ghen thì em nói đi.
-Ai... ai ghen?-cô bị nói trúng tim đen, ấp úng hỏi
-Còn nói không?Nếu muốn anh chơi với em thì em nói em ghen đi, anh sẽ chơi với em.-anh nở nụ cười ma lanh
-Anh... anh... thà không chơi, tôi về chơi với kiến ==
Cô thẹn đỏ mặt chạy ra khỏi phòng
-5... 4... 3...-anh nở nụ cười đắc ý đếm ngược
-2... 1...
-Hyun Woo, nếu tôi nói tôi ghen là được chứ gì?-cô mở cửa đi vào uất ức nói
-Đúng vậy.-anh cười thắng lợi
-Được, anh nói đó không nuốt lời.-cô tức trong bụng, dậm chân 1 cái hả giận
-Mau lên đi, tốt nhất là chân thành 1 chút.-anh nói vẻ mặt chờ đợi
-Tôi ghen đó.-cô lí nhí nói
-Em nói gì anh không nghe?-anh thừa nước làm tới
-Tôi ghen.-cô vặn âm thanh lớn lên 1 chút
-À quên nói với em, em phải nói em ghen với y tá mới được, còn nữa nói lớn 1 chút.-anh lấn tới
-Anh đừng có được đằng chân lên đằng đầu nha.-cô hậm hực liếc anh
-Vậy thôi, tôi ngủ em về phòng chơi với kiến đi.-anh làm bộ muốn đi ngủ
-Khoan khoan, từ từ...-cô hòa hoãn nói, cô đang cố gắng trấn an bản thân không nhào tới đánh anh
-Nhanh lên 1 chút.-anh khoanh tay trước ngực
-Em ghen với y tá đó, hài lòng chưa?-cô hét muốn banh cái phòng
-Rất hài lòng là khác.-anh gật đầu vừa lòng lòng
-Bây giờ chơi thôi.-cô phấn chấn nhanh chóng nói
-Anh có trò này, em muốn chơi không?-anh nhìn cô, trong đầu là 1 ý tưởng ranh mãnh
-Trò gì?Nói đi, tôi chơi liền.-ánh mắt cô sáng rực gật đầu lia lịa.
-Sẵn sàng chưa?-Hyun Woo hỏi, cô hiện tại đang ngồi trên chiếc xe lăn, anh là người đẩy, còn đứng ở hành lang
-Rồi, xuất phát.-cô hứng hởi giơ cao 1 tay lên
-Bắt đầu...-Hyun Woo nói, sau đó liền đẩy xe lăn có cô ngồi, đẩy với tốc độ rất nhanh
-Yoohoo đã quá...-cô cực vui vẻ nói, cảm giác y như lần trước đi tàu lượn ở khu vui chơi (bó tay 2 anh chị này, nhưng mà trẻ con ghê iu quá <3)
-Nè, 2 cái người kia...-y tá trong bệnh viện nhìn thấy 2 bệnh nân đặc biệt khác người đang đẩy xe lăn chạy vòng vòng trong bệnh viện lớn tiếng ngăn
-Nhanh lên đi... nhanh lên...-cô ngồi trên xe lăn giục anh
-Như ý em ngay.-anh vui vẻ đáp lại, càng đẩy nhanh hơn
{dám chắc lần sau không bệnh viện nào dám nhận 2 cái bệnh nhân này :D}
-Cụt đường rồi.-cô xụ mặt khi anh lại đẩy ngay cửa thang máy
-Hay là mình xuống dưới sân bệnh viện đi.-Hyun Woo đề nghị
-Cũng được.-cô gật đầu
-Hai cái người này, có biết đây là bệnh viện không?-y tá cuối cùng cũng đuổi kịp cả 2 trách móc
-Lần sau chúng tôi sẽ chạy chậm 1 chút.-cô lè lưỡi đáp
-Còn có lần sau sao?-y tá muốn hộc máu trước câu trả lời của cô
-À, sẽ không...-cô xua tay cười hìhì
-Hai người liệu đó, nếu tôi còn thấy 1 lần nữa thì tôi sẽ báo cho viện trưởng.-y tá hăm he
-Vậy hỏi viện trưởng các người biết là chủ bệnh viện không, rồi hãy quay lại gặp chúng tôi.-anh mở miệng nhàn nhạt, sau đó ung dung đẩy cô vào thang máy, còn y tá, ngơ như con nai vàng
Hyun Woo đẩy xe lăn trong khuôn viên nghỉ dưỡng của bệnh viện, thoạt nhìn cô và anh cứ như 1 đôi vợ chồng trẻ, trông rất xứng đôi.
-Không khí ngoài đây trong lành thật!!!-Je Jae vươn vai hít 1 hơi
-Đúng vậy, rất trong lành và mát mẻ lại yên tĩnh nữa.-Hyun Woo cũng hít 1 hơi
-Ở đây rất tốt cho bệnh nhân, tôi cũng thích quan cảnh ở đây, rất đẹp và thanh tịnh.
-Ngốc thật, bộ em muốn ở bệnh viện sao?-Hyun Woo quở trách
-Quên, không muốn ở bệnh viện đâu.-cô lè lưỡi
_Bịch
Qủa bóng từ xa lăn đến đụng trúng vào bánh xe lăn, Je Jae cuối người nhặt lên.
-Chị ơi, cho em xin lại trái banh.-1 bé trai khoảng 5-6 tuổi chạy đến kéo vạt áo cô
-Của em sao?Đây, trả em.-cô đưa quả bóng trả lại cho cậu bé
-Cảm ơn chị, chị ơi, chân chị bị gì sao?-cậu bé ngây thơ hỏi
-Không có, tại vì chị và anh mới chơi 1 trò chơi, cần phải ngồi xe lăn.-cô bật cười đáp
-Vâng, thôi chào 2 anh chị, mẹ em kêu rồi.-cậu bé nói sau đó chạy tới chỗ mẹ m