Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326181

Bình chọn: 9.5.00/10/618 lượt.

thang hẻo lánh đi tới, cũng không có ý định đi vào thang máy, Lam Thành tự nhiên đi theo ở phía sau.

“Cậu còn cười, còn không phải bởi vì cậu . . .”

“Mình? Đã xảy ra chuyện gì?

“Là Lam Thành động tay động chân, điều mình tới nơi này, hơn nữa hiện tại làm tiếc mục ngoại cảnh, phơi nắng đen cả người, thật sự là sống
không bằng chết.”

“Lam Thành? Vì sao? Anh ấy đang ở bên cạnh mình, cậu có muốn nói
chuyện với anh ấy không?” Đông Hửu Hi cảnh giác nhìn thoáng qua Lam
Thành.

“Thôi đi, thôi đi . . .” Giọng nói của Hạ Tuyết trong điện thoại ấp
úng “Có thể là sợ mình ở thành phố T chiếm dụng nhiều thời gian của cậu, trở ngại chuyện tốt của hai người. Hi, việc này cậu đừng lo, cậu sống
tốt thì mình sẽ vui vẻ, cứ vậy nhé, nói chuyện sau . . .” vội vàng tắt
điện thoại.

Đông Hiểu Hi nhìn Lam Thành vài giây, liền im lặng đi lên lầu. Cầu
thang thật im lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người, một tiếng
thanh thúy, một tiếng trầm ổn. Đến tầng mười, Đông Hiểu Hi ngừng lại,
liếc mắt Lam Thành một cái, liền tiếp tục đi lên lầu, cô giống như chờ
Lam Thành giải thích với cô. Nhưng Lam Thành luôn giữ im lặng, mà im
lặng như thế này lại làm người ta phát điên gần như tra tấn thần kinh
người khác, đây là cách anh đáp lại mà Đông Hiểu Hi sợ nhất. Anh đối với nhận lỗi chỉ có ba loại phương thức, một là im lặng, hai là im lặng, ba vẫn là im lặng . . .

Đại khái là qua một giờ, hai người bất tri bất giác lên tới tầng ba
mươi ba. Đi vào văn phòng, Đông Hiểu Hi hết kiên nhẫn, một bên thở dốc,
một bên căm tức nhìn Lam Thành “Không cho em một lời giải thích sao?”

“Giải thích cái gì?” Lam Thành cười cười, tùy tay hạ bức màn ngăn
cách với phòng thư ký xuống, sau đó lại đi đến tủ lạnh lấy ra đồ uống
thích nhất, sau khi mở nắp liền đưa cho Đông Hiểu Hi “Chậm rải nói, đừng kích động, anh nghe là được.”

Đông Hiểu Hi cũng không nhận đồ uống anh đưa, nhìn anh không chớp mắt “Đừng giả vờ, em chỉ muốn biết tại sao anh lại điều Hạ Tuyết đi Nam
Hải?”

Nghe xong Lam Thành lại cúi đầu cười, sau đó chậm rãi đi đến sô pha,
ngồi xuống, lại uống một ngụm đồ uống mới không nhanh không chậm hỏi
“Anh làm chuyện này? Vậy tại sao em không hỏi cô ta vì nguyên nhân gì?”

Phòng im lặng một hồi, Lam Thành thấy cô đã bớt giận, anh biết cô
đang từ từ tiếp nhận lời nói của mình, ít nhất cũng đang tự hỏi, vì thế
anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh anh “Ngoan, lại đây ngồi, vừa lúc buổi chiều có thời gian rãnh, anh mang em và Trạm Trạm đi công viên chơi được
không?”

Cách dời đi sự chú ý của Lam Thành quả nhiên hiệu quả, Đông Hiểu Hi
thả lỏng cảnh giác, chậm rãi đi qua, ngồi xuống cách xa anh một chút
“Trạm Trạm ở chỗ mẹ của em, lát nữa qua đón sao?”

“Ừ, chờ lát nữa có văn bản đưa tới, anh ký duyệt xong thì chúng ta đi.”

“Được.” Đông Hiểu Hi đồng ý, chợt ý thức được mình bị người nào đó
dời đi sự chú ý, liền đem đề tài trở lại “Em không hỏi nguyên nhân cũng
biết, nhưng anh phải giúp em chuyển cô ấy trở về, nếu không em sẽ không
tha thứ.”

Thấy cô gái quệt miệng nói điều kiện giống trẻ con, lại làm cho Lam
Thành thấy trong lòng ngứa ngáy. Anh đem đồ uống để trong tay cô, nằm
qua, gối đầu lên đùi cô theo ý mình, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói “Kỳ
thật đãi ngộ ở Hải Nam tốt hơn ở đây, hơn nữa rèn luyện vài năm còn có
khả năng thăng chức . . .”

“Nhưng mà rất vất vả, ở đó lại không có bạn bè . . . trước kia khi em ở trong những thời điểm như vậy cũng rất cô đơn, cho nên . . .”

Lam Thành lập tức làm một động tác dừng “Biết rồi, anh đồng ý với
em.” Nói xong, anh đem mặt đặt ở bụng cô, khẽ thở dài. Nghĩ đến những
chuyện phát sinh trong năm năm cô rời đi mình, cảm thấy rất đau lòng, có lẽ cô ấy đưa ra điều kiện khó tới mấy mình cũng sẽ đồng ý, huống chi là việc nhỏ này, nhưng mà . . . Anh đột nhiên hỏi “Nếu có một ngày em phải lựa chọn giữa anh và Hạ Tuyết, em sẽ chọn ai?”

“Sao lại hỏi như vậy?”

“Không vì sao cả, chỉ hỏi một chút thôi. Xem em có để ý anh không.”

“Đương nhiên để ý.” không biết có phải vì có chuyện yêu cầu anh hay
không, mà lúc này Đông Hiểu Hi trả lời thật rõ ràng. Nói xong cô vội
uống đồ uống để che dấu xấu hổ.

“Để ý?” Đột nhiên Lam Thành bất mãn xoay mặt qua, nhìn thẳng mắt Đông Hiểu Hi nói.

“Buổi sang khi em rời phòng, để anh nằm tơ hơ dưới ánh mặt trời, ngay cả chăn cũng lười đắp giúp, hơn nửa cửa phòng còn mở rất lớn, em thật
là không lo lắng . . .”

Đông Hiểu Hi mở to mắt nhớ lại chuyện hồi sáng cuốn quýt rời đi, rốt
cục không thể nhịn cười được, phun thẳng một ngụm đồ uống trên mặt Lam
Thành . . .

Lam Thành bật nhanh dậy, chỉ là dù có nhanh nữa thì cũng không thể
nhanh hơn tốc độ ‘sóng thần’ ập đến, đợi anh xoay người lại, chất lỏng
sáng trong suốt chảy xuôi từng giọt, lông mi nồng đậm cũng sáng trong
suốt, nhìn có vẽ phá lệ động lòng người.

“Em cố ý hả?”

Đông Hiểu Hi sửng sốt một chút, không nhịn được cười to, vội vàng tìm khăn tay lau mặ


XtGem Forum catalog