
hực tàn khốc. Nhưng cuộc sống còn
phải tiếp tục, con người có thể thua tuổi thanh xuân, nhưng không thể
thua chính bản thân mình .
Đột nhiên cô nghĩ đến nếu một ngày nào đó không có Trạm Trạm , trong
lòng không hiểu sao bắt đầu bối rối, vội vàng rút điện thoại ra, nghe
được giọng nói ngọt ngào bên kia gọi cô, “ Mẹ, bao giờ mẹ về?” Đây là
vĩnh viễn là giọng nói con trai yêu dấu của cô, khuôn mặt của cô lập tức xuất hiện nụ cười, “Mẹ sắp về rồi, con bắt đầu đếm đi.”
“Mẹ ơi đếm tới mấy?”
Rất nhiều, nhưng mẹ tuyệt đối không khiến con chờ đợi những năm năm.
Đông Hiểu Hi nghe điện thoại cười ngây ngô một chút, không kịp đưa nó cất vào trong túi, liền lập tức muốn bắt xe về. Trong nháy mắt, cô nhìn thấy cách đó không xa, một chiếc xe Posche thể thao màu xanh ngọc, chủ
nhân của xe đang đứng bên cửa, đút hai tay vào túi quần, nhìn cô mỉm
cười, ánh chiều tà khiến nụ cười cửa anh ta có chút hư ảnh.
Đông Hiểu Hi theo bản năng đứng đờ người ra, cô phát hiện Lam Thành
mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cùng chiếc quần màu xám tây toát lên một
phong thái khác thường, cũng không kể là thời đại học, hay là anh giờ
phút này, bất kể đang làm sao, anh đều có thể làm hiện lên một bức tranh phong cảnh…… Anh khiến cho mấy cô gái ven đường đi qua cũng phải ngoái
nhìn lại, Đông Hiểu Hi cười khẽ một chút, trải qua năm năm thời gian,
rốt cục cô hiểu rõ một việc, đã biết cái gì mới chính thức là của mình,
cái gì là không phải.
Cô không để ý đến Lam Thành, mà là đi bằng tốc độ nhanh nhất qua bên
đường bắt xe, nhưng khi cô vừa chạm chân xuống lòng đường, một tiếng
phanh chói tai làm cô sợ đến mức ngây dại. Cùng lúc đó, ở trước mặt cô
xuất hiện một cái xe hơi màu đen, một người thò đầu ra hét lên giận dữ
“Cô không còn muốn sống nữa hả?”
Cô sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, lại cảm giác phía sau có người đi tới.
“Không có việc gì chứ?” Lam Thành gấp gáp hỏi cô, Đông Hiểu HI lắc
đầu, anh đột nhiên nheo hai mắt lại, một bàn tay dùng sức vỗ vỗ vào thân chiếc xe hơi màu đe kia “Đi ra, giải thích.”
“Lam Thành, không cần, em không sao, thực không có việc gì.” Đông
Hiểu Hi cho tới bây giờ chưa thấy qua ánh mắt sắc bén của anh như thế
bao giờ, không khỏi có chút lo lắng, nhưng không phải là cô lo lắng cho
Lam Thành, mà là lo lắng cho cái xe kia.
Lam Thành không để ý tới lời cô, lại tiếp túc hướng tới chủ nhân của chiếc xa, hạ giọng quát “Không nghe thấy gì sao, xuống xe.”
Tên lái xe kia chần chừ một chút, đại khái là nhìn ra Lam Thành khí
chất phi phàm, liền vội thu lại lời nói kiêu ngạo kia,“Tiên sinh, thực
xin lỗi.”
“Xuống xe! Không phải giải thích cho tôi, nói với cô ấy ấy.” Lam Thành giận dữ nhắc nhở.
Đông Hiểu Hi thấy tên kia vội vàng xuống xe, tựa hồ như là sợ bị
đánh, động tác có vẻ thật cẩn thận. Cô không khỏi có chút buồn cười,
thừa dịp bọn họ không chú ý, cô vội vàng quay ra sau vẫy vẫy xe, đi mau
vài bước, phía sau liền có tiếng nói của người kia “Cô đi rồi, tôi sẽ
giải thích cho ai đây?”
Đông Hiểu Hi ngồi trên xe rời đi, lúc đi qua Lam Thành, cô rõ ràng
nhìn thấy vẻ xấu hổ cùng bất đắc dĩ trên mặt anh. Mỗi khi Lam Thành
không có biện pháp gì với cô, trên mặt thường có biểu tình như vậy, nửa
như là trách cứ, nhưng lại cũng không phải là hoàn toàn, chỉ cảm thấy vẻ mặt đó bao hàm sự sủng nịnh cùng hạnh phúc. Vì không muốn để ý cười
trên mặt mình bị hắn nhìn đến, cô cắn chặt môi dưới, cố gắng không chú ý đến việc xảy ra trước mắt, liền đi qua xe của người kia ……
Trong lòng chợt xuất hiện một tia sung sướng, càng ngày càng đậm.
Không quá một giây, một tiếng nhạc vang lên bên tay cô, thấy số điện
thoại của Lam Thành, vội vàng ấn từ chối. Anh ta làm sao biết được số
của cô cơ chứ? Chẳng lẽ Hạ Tuyết nhanh như vậy liền bán đứng cô sao ?
Khi cô đang nói thầm trong lòng, tiếng kêu có tin nhắn mới lại vang
lên, cô vội vàng cúi đầu nhìn: “Là việc ngoài ý muốn sao? Sau bảy ngày
quay lại đây, số di động dùng tên Đông Hiểu Hi đăng kí ở thành phố T này cũng chỉ có một cái. Mặt khác anh muốn hỏi em, vì cái gì nhìn thấy anh
liền chạy trốn nhanh như vậy, em sợ anh sao?”
Đông Hiểu Hi có chút đăm chiêu, quay đầu ra phía cửa sổ xe. Lúc này,
lại có một cái tin nhắn mới: “Đông Hiểu Hi, trêu đùa anh như vậy, em
thấy vui lắm sao? Nếu vậy quay trở lại, trở lại bên cạnh anh, anh nguyện ý để em trêu đùa cả đời”
Cô nhẹ nhàng khép ngón tay lại, nói cả đời thật dễ dàng, nhưng mà
chưa đến một năm chả phải sẽ lại chia tay sao? Tuy nói, trải qua vài lần trưởng thành thì mới nên người được, nhưng hiện tại thì không được, cô
không thể làm cho con mạo hiểm cùng cô được, thằng bé còn nhỏ như vậy,
cần ổn định cuộc sống.
Qua thời gian rất lâu, tin nhắn thứ ba truyền đến: “Có người bạn vừa
uống say, cần anh đi một chút. Chuyện của chúng ta có lẽ em cần thời
gian suy nghĩ, anh không vội mà yêu cầu em phải trả lời ngay. Nhưng
những gì em đáng phải có, sau này anh sẽ giúp em bù đắp tất cả, hãy tin
tưởng anh.”