XtGem Forum catalog
Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324693

Bình chọn: 9.5.00/10/469 lượt.

ng.

“Em giảm béo sao?”

Âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến, cơ thể cô vô ý cứng ngắc. Trong lòng có chút giận dỗi, rõ ràng biết cô cố lảng tránh, anh lại cố ý đến gần cô.

“Ăn nhiều một chút, gầy quá không tốt.”

Cô vẫn đang cứng người lại thì anh đã không nhanh không chậm đặt hai
miếng bánh ngọt vào trong đĩa, anh lại nói “May mắn là hôm nay anh đến
đây, nếu không khi nào lại nhìn thấy em để tóc dài?”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh híp mắt lại, nhìn cô thật chăm chú.
Trong lòng cô run lên, không dám đối diện với anh, liền nhìn xuống tay.
Lúc này anh chậm rãi lấy ra một cái hộp hình hoa hồng hết sức tinh xảo,
đem một chuỗi hạt sáng chói mắt đến gần cô, một bàn tay nhẹ nhàng đem
tóc cô vén lên.

Cô giật bả vai muốn cự tuyệt, lại nghe đến một giọng nói nhẹ nhàng
vang lên “Đừng nhúc nhích.” Cô giống như bị trúng tà, yên lặng không hề
nhúc nhích, mặc cho anh không coi ai ra gì đeo cho cô. Theo ánh mắt của
những người xung quanh, cô biết cái vòng này giá trị vô cùng xa xỉ. Cả
cổ và tâm trí đều đang lên một cái giác trầm trọng.

“ Anh mua vật này đã lâu, bây giờ mới có thể tự tay đeo cho em.” Anh
nhẹ nhàng sửa lại tóc cho cô, lại cất cái hộp đi một cách tao nhã, lại
nói “Biết em không thiếu và lạ gì những thứ này, nhưng con gái nhất định phải có.”

“Đủ rồi.” Cô bỏ tay xuống, giọng nói không nặng nề nhưng cũng rất
thành khẩn “Nếu anh chỉ là vì thực hiện những lời hứa trước đây, em
nhận, nhưng anh cũng đừng làm như vậy nữa. Đừng tự làm bản thân khó xử,
cũng đừng lại khiến em khó xử.”

“Em có thể buông tay sao?”

“Buông tay.”

“Anh không tin.” Anh nhìn cô không chớp mắt, như muốn tìm kiếm đáp án anh muốn.

“Em sẽ khiến anh tin.” Cô tránh mắt sang một bên, lảng tránh khí thế
bức người trong ánh mắt của anh, “Lam Thành, tuy rằng năm năm chúng ta
xa nhau, em và con thật sự rất vất vả, nhưng cuộc sống rất bình tĩnh.
Nhưng khi trở về nơi này lại đột nhiên đối mặt với cuộc sống nhiều biến
động, con và em thực sự không chấp nhận được.”

“Không có anh cuộc sống mới xem như bình thường sao?”

“Đúng.” Cô gật đầu “Bởi vì quá mệt mỏi, em không nghĩ sẽ lại yêu ai nữa.”

Lam Thành dường như đã hiểu, cũng khẽ gật đầu, hai tay thu lại để bên sườn. Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận trước mặt anh là yêu anh, lại
thỉnh cầu anh buông tay. Như vậy tình yêu còn có ý nghĩa sao? Như vậy
còn có thể dây dưa sao?

“Có thể đi rồi.” Hạng Hàn tiêu sai bước đến, tách hai người ra.

Cô gật đầu với anh xem nhừ lời từ biệt. Cho dù không muốn nhưng con người này, nơi này cũng không thích hợp với cô.

—-

Đi ra khỏi nơi náo nhiệt này, chỉ có vài mét khoảng cách nhưng lại
như cách nhau tận hai thế giới, cố gắng cũng không thể vượt qua. Ngồi
trong xe, Hạng Hàn cúi người thắt dây an toàn cho cô. Mà ánh mắt cô vẫn
hướng về hình bóng của anh ở cửa. Anh cũng muốn nói lời từ biệt với cô?
Mấy chục giây ngắn ngủi cũng qua đi, rốt cuộc xe lao đi trong nháy mắt,
giải thoát rồi, hoặc nói là hư thoát.

Cô nhìn ra ngoài cửa xe mà không ngừng nháy mắt, ánh đèn thành phố
ngày càng đẹp. Cô hẳn là khóc, cô nghĩ. Vì cái gì mà tách ra và ở bên
nhau đều khó lựa chọn như vậy? Có lẽ duyên phận của bọn họ đã chấm hết
từ năm năm trước, chỉ là cuộc đời lại một lần nữa đùa bỡn họ, một lần
chia tay nhưng không cam lòng, lần này bọn dây dưa cũng đã đủ, cũng đã
đủ mệt mỏi, cũng đã cam tâm để chia tay một lần nữa.

“Vì cái gì mà không thể vượt qua được.” Hạng Hàn thản nhiên nói, tùy tay đưa khăn tay cho cô.

“Anh ấy ngày càng xuất sắc, còn tôi thì không thay đổi. Chúng tôi ngày càng chênh lệch.”

“Một nửa tình cảm, một nửa lý trí, phụ nữ thật khó hiểu.” Hạng Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.

Quả thật phụ nữ rất đơn giản, có một tác giả đã nói, phụ nũ đơn giản
là muốn được yêu rất nhiều, còn có cả cảm giác an toàn nữa. Có lẽ cô
nghĩ rằng anh không cho cô cảm giác an toàn, nhưng cô cũng không nói rõ
vấn đề là ở cô hay ở anh.



Cửa khách sạn, bầu trời đêm im lặng, ngay cả vì sao cũng lười nháy mắt.

Lam Thành vẫn không nhúc nhích nhìn cô rời xa tầm mắt của mình. Anh
một chút cũng không hận người đàn ông bên cạnh cô, người đã mang cô đi,
nếu đứng bên cạnh cô không phải là anh, như vậy có ai ngại gì? Quả thật, buổi tối nay, trong nháy mắt anh vừa bước vào đại sảnh đã nhìn thấy bộ
dạng cô với mái tóc dài. Anh nhớ tới buổi tối khi còn học đại học, nhớ
đến cô bỗng nhiên quay đầu nhìn anh cười. Đôi mắt trong veo nhìn anh,
tựa như con nai con sợ hãi. Hình ảnh ở sâu trong trí nhớ không đổi,
nhưng sao lại không giống ? Là năm tháng mang dải lụa mỏng phủ đi đoạn
tình kia? Hay là vẫn có nguyên nhân tạo khoảng cách giữa bọn họ? Cứ nghĩ năm năm cô đã muốn tha thứ cho anh. Cũng nghĩ rằng giữa bọn họ đã có
con, tất cả đều như nước chảy thành sông. Nhưng không phải. Trên đời này không có nhiều “bởi vì” hay “cho nên” như vậy, nên chuyện này cũng
không có đáp án. Hoặc là đôi khi yêu chín