Polly po-cket
Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324895

Bình chọn: 8.00/10/489 lượt.

iếc
hộp nhãn hiệu rất quen thuộc với anh. Anh tò mò cầm lên, mở ra mới biết
là một chiếc ví màu xanh thẫm, màu sắc giống với chiếc ví năm năm trước
cô mua cho anh, là màu mà anh thích nhất. Anh biết, cái ví này giá trị
không nhỏ, đối với quan niệm của Hiểu Hi bây giờ có thể nói mua nó là
hoang phí, ngay cả đồ trang điểm cô dùng cũng đều là loại bình thường
thậm chí giá rẻ, cũng chỉ khi mua đồ cho Trạm Trạm cô mới không hề so đo giá cả mà thôi. Lúc ấy trong lòng Lam Thành thấy ấm áp vô cùng, cảm
giác được người ta yêu thương từ lâu rồi nay đã trở lại trong tim lần
nữa.

Lúc này đây, anh nhìn lên người phụ nữ nhỏ bé trên ô cửa sổ, một loại cảm động khó nói thành lời trào lên trong lòng. Anh đương nhiên biết cô là luyến tiếc anh, cũng là sợ anh say rượu quá mà không đi nổi. Anh
hướng lên cửa sổ mà nở nụ cười, rồi quay đầu bước đến xe mình, dưới ánh
trăng sáng, dưới ánh đèn đường, anh thấy lòng mình rộng mở. Bên tai vẫn
quanh quẩn lời nói của Đông Vạn Lương: “Làm người là đã đeo nợ nần trên
đời này vào mình rồi, con người ta có đôi khi còn sống cũng là cả một
quá trình trả nợ, trả xong rồi thì thoải mái tiêu sái, nếu còn chưa trả
hết, thì có thể là kiếp sau, rồi kiếp sau nữa vẫn phải tiếp tục gồng
mình mà tiếp tục.”



Buổi chiều ngày hôm sau, Lam Thành sớm an bài xong công việc, đi cắt
tóc, lại mua cho Trạm Trạm món đồ chơi mới nhất. Xe đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, anh ngừng lại, có lẽ vào một ngày trời đẹp không gợn mây
thế này, còn có ánh sáng chói mắt, trong tay cũng nên có bó hoa tươi khi đến đó mới đúng. Nghĩ vậy anh không chút do dự bước vào cửa hàng bán
hoa.

“Tiên sinh muốn chọn hoa tặng bạn gái sao?” Cô gái bán hoa ở trong
không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi hoa, cười sáng lạn như ánh mặt trời,
làm cho người ta cảm thấy phụ nữ vốn nên có hoa tươi bên cạnh.

Lam Thành không nói gì, dường như bị đủ loại màu sắc của hoa ở trước
mắt làm cho hôn mê. Trong trí nhớ của anh, một lần cũng chưa từng tặng
hoa cho Đông Hiểu Hi, không phải là anh không biết lãng mạn, chẳng qua
là cảm thấy hoa tươi là một loại vật phẩm không đáng tín nhiệm. Tựa như
một tác phẩm thiết kế hoàn mỹ lại không thể xây dựng ở trên cát đất, mà
một kiến trúc không có nền móng bền chắc vĩnh viễn đều là hư vô.

Nhưng mà giờ phút này khi nhìn đến khuôn mặt tươi cười của cô gái bán hoa, anh mới đột nhiên phác giác, tuổi xuân của người con gái thật vội
vàng, không có bao nhiêu năm tháng có thể thật sự có được sự lãng mạn,
mà người phụ nữ của anh lại đem thời kỳ tươi đẹp nhất của mình cho anh
và đứa nhỏ của bọn họ. Là đàn ông, anh cảm thấy bản thân mình đã mắc nợ
cô thật sự là nhiều lắm.

Cuối cùng anh chọn một bó hoa hồng màu hồng nhạt, tựa như lúc ban đầu bọn họ gặp nhau không có gì đặc biệt, cũng không có tình cảm oanh oanh
liệt liệt, tất cả đều tự nhiên mà thành.

Cầm nó đi ra cửa hàng bán hoa, Lam Thành thế này mới chân chính cảm
giác có nơi nào đó không ổn. Anh phát hiện tất cả người qua đường đều
đang nhìn anh, nhìn bó hoa hồng trong tay anh. Qủa nhiên hoa tươi là thứ quá mức rêu rao, không dễ dàng đưa cũng không dễ dàng giữ. Anh vội vàng chui vào xe, tốc độ rời đi giống như là đang đi cướp, nhưng loại tâm
tình làm cướp này lại cực kỳ sung sướng, trong lòng đang nghĩ lần tới
nên tặng cô ấy loại hoa nào,có màu sắc gì.

Đến gần nhà trẻ, từ xa anh liền nhìn thấy một chiếc X5 màu trắng bên
cạnh là Đông Hiểuu Hi và hình dáng nho nhỏ của Trạm Trạm. Có lẽ do xe
của mình đều là màu đen, Trạm Trạm đang tò mò vuốt ve chiếc X5 màu
trắng, điều này làm cho anh nhớ tới con mình thích nhất là xe. Anh cười
đem xe dừng ở bên đường, nhìn thoáng qua bó hoa hồng hồng nhạt, nghĩ khi cô ấy nhìn thấy sẽ có bộ dáng gì, bất tri bất giác trên mặt nở nụ cười.

Đợi khi anh cầm món đồ chơi hướng tới chỗ họ, một người đàn ông trong tay đưa kem vội vàng đi qua “Chỗ này kem ăn ngon như vậy sao? Sắp hàng
dài như vậy”

Nam nhân kia một bên đưa kem cho Trạm Trạm, một bên thong thả đút bóp da vào túi quần.

Hình ảnh chiếc bóp da ở trong mắt Lam Thành chậm rải mở rộng, anh rõ
ràng nhận ra màu sắc ấy, giống như cái đã nhìn thấy ở trong túi Đông
Hiểu Hi đêm qua, mà người đàn ông kia lại là Hạng Hàn.

“Ăn ngon, không tin chú lại mua một cái, cùng Trạm Trạm ăn”

“Có vẻ thích ăn vặt nhỉ, sao cháu không mua một cái cho chú ăn?”

Đông Hiểu Hi nhìn Hạng Hàn cười, đây là nụ cười đẹp nhất của cô trong khoảng thời gian từ lúc trở về tới giờ mà Lam Thành nhìn thấy. Vẻ đẹp
này giống như khi ánh nắng chiếu vào hồ nước trong buổi trời chiều, lại
bị một viên đá phản chiếu, phát tán hấp dẫn. Lam Thành trong lòng bàn
tay đổ mồ hôi lạnh, anh dừng lại bước chân, hình ảnh trước mắt mờ ảo hư
vô. Anh chỉ nhìn thấy Hạng Hàn mặc quần màu trắng giống Đông Hiểu Hi,
ngay cả Trạm Trạm cũng mặc một chiếc quần nhỏ màu trắng, cầm trong tay
cây kem đang chảy nước lung tung, tay còn chỉ qua chỉ lại, đang cùng chú Hạng Hàn nói về nhà trẻ của nó.

Ba người đều đang cười, nụ cười ấm áp t