Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213223

Bình chọn: 8.5.00/10/1322 lượt.

ẹp này đang ra dấu hiệu gì, mãi một lúc sau quan sát mới nhận
ra được một con dao găm được giấu đằng sau cánh tay bị trói của Nhã
Trúc, và cô ấy đang cố gắng để cắt sợi dây thừng trên tay mình.

" Nhã .. Nhã Trúc, cô lấy con dao ở đâu vậy???" - Quá bất ngờ, cô trợn mắt hỏi, lòng vừa thấp thỏm vừa vui mừng.

Xoẹt!

Vài phút sau, sợi dây trên tay Nhã Trúc đứt lìa, để lộ những vết hằn do bị trói, làn da trắng như tuyết càng làm lộ ra vết tích tím bầm đỏ loét trên cổ tay. Cô đưa tay lên xé toạc miếng băng trên môi mình, rồi lập
tức dùng chiếc dao đang cầm cắt đứt sợi dây dưới chân mình, cố gắng nói
trong hơi thở gấp gáp:

" Phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này
ngay, không chạy lúc này thì sẽ không còn kịp nữa đâu!!" - Sau khi chân
tay đã tự do, Nhã Trúc cầm chặt con dao cắt tiếp sợi dây trên tay Phương Nhã, run rẩy nói - " Tên ban nãy tát cô đã nhét con dao nhỏ này vào tay tôi, tôi cũng không biết tại sao hắn làm thế."

" Cái gì?"

Phương Nhã kinh ngạc, sắc mặt tối sầm lại, không dám tin nổi tên bác sĩ khốn kiếp đó lại dám làm như vậy. Hắn ... muốn giải thoát cô và Nhã
Trúc sao?

" Đừng nói nhiều nữa, thoát khỏi đây rồi tính!!!"

" Nhưng ... thoát bằng cách nào?" - Sắc mặt cô tái mét, bàn tay vừa
được cởi trói liền loay hoay tháo cho bằng được dây thừng trên chân
mình, mắt nhìn lượt quanh phòng, ngoại trừ cửa sổ với những thanh gỉ sắt chắn ngang thì tuyệt đối không còn một kẽ hở nào để thoát ra bên ngoài
nữa.

" Chúng ta phải ra khỏi ngoài! Theo tôi!" - Sau khi cắt
đứt nốt sợi dây dưới chân cô, Nhã Trúc toàn thân đổ đầy mồ hôi, nắm tay
cô đứng phắt dậy.

" Không được, bọn chúng đang ở bên ngoài đó!"

Phương Nhã hoảng hốt kéo giật lại, mắt lấm lét nhìn ra phía cửa. Quả
thật cô không nghĩ rằng bước ra ngoài bây giờ là cách giải quyết tốt
nhất, thế chẳng khác nào tự dâng mình vào miệng cọp.

Bàn tay Nhã Trúc ngày một lạnh hơn, run rẩy bấu chặt lấy cô, hồi hộp nói:

" Jessica, ban nãy tôi nghe bọn chúng nói một lát sẽ có cuộc chia chác
số tiền nào đó, tôi nghĩ rằng giờ bọn chúng đang không để ý. Nhất định
chúng ta phải nhân cơ hội này lẻn ra ngoài!"

Nhã Trúc thái độ
vô cùng kích động, không để cô lên tiếng liền thận trọng hé mở cánh cửa, đến khi thật sự xác nhận rằng không thấy ai bên ngoài mới bớt đi nét
căng thẳng trên gương mặt, sốt ruột lên tiếng:

" Không có ai, đi mau!"

" Khoan ..." - Bị Nhã Trúc nắm tay lôi đi, cô vốn dĩ không có cơ hội để lên tiếng. Trong lòng thấy bất an, nghi ngờ chuyện này liệu có phải là
sắp đặt.

Cả hai bấu víu nhau, khẽ khàng đi từng bước qua một
căn phòng ẩm mốc đầy bụi bẩn. Đến khi đi đến phía cuối bức tường, Nhã
Trúc đi đằng trước đã phải hét lên kinh hoàng khi một tên to con xuất
hiện đằng sau bức tường, nhanh chóng chộp lấy cánh tay Nhã Trúc rồi cười phá lên:

" Haha, hai con chuột nhắt muốn chạy đâu đây?"

Tên chộp lấy tay Nhã Trúc vừa dứt lời, từ đằng sau lưng hắn liền xuất
hiện một đám người ban nãy, trong đó có cả Phi Vũ và Thái. Chẳng mấy
chốc, bọn chúng đã đứng tụ lại xung quanh hai người, ngay cả một kẽ hở
để thoát cũng không có.

Phương Nhã tim đập mạnh, trừng mắt nhìn Phi Vũ đầy căm hận. Hắn thật ra muốn gì? Cố tình để cô thoát, rồi bây
giờ muốn bắt lại? Tên khốn kiếp này muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô
sao?

Phi Vũ nhếch môi, từng bước tiến lại gần cô, kề sát bên tai thì thầm:

" Cô nghĩ tôi thật sự muốn để cô thoát sao? Mai Phương Nhã!"

Sắc mặt cô đỏ au như người bị sốt cao, trong lòng như có ngàn con kiến
lửa đang cắn đốt cả lục phủ ngũ tạng, hận đến mức không thể tận tay giết chết tên khốn trước mặt, không kịp suy nghĩ mà vung bàn tay lên cao và
hạ xuống thật nhanh chóng.

Trong tích tắc, cánh tay rắn chắc
của Phi Vũ còn nhanh hơn cả cô, chộp mạnh lấy bàn tay nhỏ bé kia, bóp
chặt. Đồng thời bên cạnh phát ra giọng hả hê của Thái - tên đàn em của
hắn ta:

" Tụi bây nghĩ rằng bản thân mình là giỏi, có thể thoát khỏi con mắt tinh tường của đại ca sao? Cố tình để cho thoát, vậy thì
mới nắm được sự thật là tụi bây quen biết nhau chứ? "

Nhã Trúc
tái mặt, mắt nhắm chặt lại vì hối hận sao lại quá bồng bột. Phương Nhã
đứng bên cạnh, dường như vẫn không thể hiểu được rõ ý định của bọn
chúng, nhưng vẫn cắn răng nói:

" Tôi thật sự không biết cô ta, vì cô ta kéo tôi đi nên chúng tôi mới cùng nhau chạy trốn. Thật sự ..."

" Không quen biết mà hai người có thể gọi tên nhau thân mật thế sao,
Jessica?" - Tên Thái lại cười lớn, lộ ra lúm đồng tiền sâu hoắc - " Nhã
Trúc! Jessica! Hai cái tên này quả thật rất đẹp!!!"

Phương Nhã
nắm chặt hai tay lại : " Rốt cuộc mấy người muốn gì? Muốn vạch mặt thì
cần gì phải tốn sức bày ra nhiều trò như thế làm gì? Không phải gọi một
cú điện thoại đòi tiền chuộc là xong rồi sao?"

Tiếng chít chít
của lũ chuột kêu quanh ngôi nhà hoang khiến từng thớ thịt trên người cô
nổi đầy da gà


Insane