
xung quanh đa phần đều nháo nhào lên, kích
động hệt như thú dữ muốn sổng chuồng.
Một nữ nhân viên điều trị đứng từ xa chợt phát hiện ra sự có mặt của Quốc Thịnh, bèn tức tốc chạy đến, hoảng loạng la lên:
" Bây giờ anh mới đến à, mau vào thăm bác Nghĩa đi, bác ấy hình như bị sốc thuốc rồi, đang nguy kịch lắm!"
" Cái gì?"
Phương Nhã hét lên, trợn mắt nhìn cô gái kia với vẻ mặt dữ dằn, khi cả
người cô chợt cứng đờ, hóa đá tại chỗ thì tay cô đã bị bàn tay rắn chắc
của Quốc Thịnh lôi đi. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được mu bàn tay anh đầy mồ hôi, thấm vào cả tay cô một luồng khí lạnh ngắt đáng gê sợ.
Có lẽ, anh đang run rẩy y hệt cô!?
Đặt chân bước vào phòng 13,
cô đã cảm thấy không khí xung quanh rất đổi kỳ lạ, bốn năm người tụ tập
xung quanh một chiếc giường, xì xào bàn tán điều gì đó. Bước đến gần, cô và anh đều há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy Hữu Nghĩa đang nằm bất
động trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mười móng tay đều đen thẫm, đôi
môi tím tái trông rất đáng sợ. Bên cạnh là vị bác sĩ đang kiểm tra từng
dấu hiệu trên người ông, vẻ mặt vô cùng căng thẳng và những nhân viên
điều trị tất bật chạy qua chạy lại xem xét tình hình. Đến một lúc sau,
mọi người xung quanh đều phát hiện ra rằng ông đã không còn thở, kèm
theo là lời báo cáo từ vị bác sĩ nói ra như sét đánh bên tai:
" Ông ấy đã tử vong!"
Tia ánh nắng đầu tiên len lỏi, hắt vào bên trong cửa sổ, đậu lên thành giường nơi Hữu Nghĩa nằm. Căn phòng 6 người nằm, bây giờ đã mất đi một
người, là ba của cô - là người cha hiền lành nhút nhát của cô!
Môi cô run lên bật khóc, những tiếng ồn ào từ xa vọng lại, rất gần mà
cũng rất xa, rồi mất hút trong không trung. Dường như, mọi thứ xung
quanh đều im ắng trở lại, căn phòng cũng trở nên thưa thớt người, cuối
cùng chỉ còn lại một mình Phương Nhã!
Cô sụp xuống đất, đưa tay sờ lấy một chút hơi ấm còn vương vấn trên đầu giường, bờ vai run lên
từng hồi, một lúc sau không nhịn được mà bật cười điên dại, sự thật quá
đỗi tàn khốc, khiến cô không thể nào chấp nhận được nữa. Cha của cô đã
chết, chết thật rồi.
Bên ngoài cánh cửa, một vị bác sĩ đứng bên cạnh Quốc Thịnh trông thấy tình cảnh trước mắt, cũng không tránh khỏi
đau lòng, quay sang báo cáo tình trạng thêm lần nữa cho anh nghe, giọng
có chút nghèn nghẹn:
" Trong mấy ngày qua, ở đây đã rất hỗn
loạn. 20 bệnh nhân cai nghiện cùng với ông ấy trốn chạy khỏi trung tâm
cai nghiện, ngày hôm qua mới bắt về được phân nửa, còn phân nửa hiện giờ chưa thể bắt được, còn đang rải rác khắp nơi. Hữu Nghĩa nằm ở trường
hợp thứ 1, anh cũng biết đấy, ông ấy thuộc dạng khó trị nhất, đã trốn
khỏi trại cai nghiện hai lần rồi, lần này chắc có lẽ người xúi giục bọn
họ trốn trại là cũng ông ấy. Nhưng không biết trong thời gian trốn ra
ngoài, ông đã lấy số thuốc đó từ đâu nữa, là chúng tôi sơ suất, đã tắc
trách không cai quản thật nghiêm ngặt, cuối cùng ..."
Quốc
Thịnh quay mặt vào trong, đấm thật mạnh lên bức tường bằng gỗ, đôi mắt
đã đỏ hoe, không kiềm chế nổi cơn giận dữ trào dâng trong lòng, anh cắn
răng hét lên:
" Tại sao lại như vậy? Mấy người làm ăn kiểu gì
vậy? Bác trai như vậy không nói, mấy người làm sao để cho một đám người
rời khỏi nơi này, những người của ông không ai ngăn cản được hay sao
hả?"
" Quốc Thịnh, anh bình tĩnh nghe tôi nói. Mỗi đợt hằng
tháng, chúng tôi đều tiếp nhận những bệnh nhân cai nghiện vào trung tâm. Bọn họ đã nhân lúc ngày đó xảy ra, lợi dụng lúc chúng tôi lơ là cảnh
giác vì chú ý nhiều đến những người mới, bọn chúng đã lẻn ra từ phòng ăn trưa, và thế là không khí xung quanh hỗn loạn. Khi chúng tôi chạy ra
thì đã thấy đồng loạt 20 người phá cửa bỏ trốn. Mọi thứ xảy ra rất
nhanh, chúng tôi lao đến ngăn cản thì đã bị thương ít nhiều, vì rất
nhiều người trong bọn chúng cầm gậy, gạch để đánh lại."
Anh sững người nhìn vị bác sĩ, không thể tin được những điều đó lại là sự thật:
" Không thể nào, từ trước đến nay bác trai có trốn khỏi trại, cũng chỉ
đi một mình, tuyệt đối không có gan đến mức lãnh đạo một kế hoạch tinh
vi như vậy để bỏ trốn!" - Anh gồng mình, nghiến răng nghiến lợi dồn hết
mọi sức lực của mình vào bàn tay, rồi siết chặt. Một lúc sau, vẻ như đã
bình tĩnh đôi chút, anh mới hỏi - " Lúc tôi đi Hàn Quốc, mọi thứ đã xảy
ra như thế sao?"
" Phải, chúng tôi đã gọi điện cho hầu hết các người thân, chỉ riêng anh là không gọi được!"
Chết tiệt!
Quốc Thịnh siết chặt quai hàm, sắc mặt đã tối nay càng u ám hơn. Cũng
tại anh tất cả, nếu như anh không chịu mở điện thoại ngay lúc đó, nếu
như không vì quá nóng lòng muốn gặp Phương Nhã, thì anh đâu có tắt điện
thoại, không muốn cho bất cứ ai làm gián đoạn những tâm tư đang lắt léo
trong người anh. Nếu anh biết kiềm chế, bình tĩnh sáng suốt hơn, thì đã
có thể liên lạc được với trung tâm cai nghiện. Vậy thì mọi chuyện sẽ
không ra nỗi này, bác trai sẽ không chết!
Nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Quốc Thịnh, người đàn ông kia