
i, bèn lên tiếng nói thật:
" Xin lỗi, Thảo Nhi! Chị chỉ là có một số chuyện nghĩ không thông, nên
nhất thời quên mất em!" - Nói rồi cô chợt ôm chầm lấy cô bé, thổn thức - " Em biết không, dường như chị đã nhớ được chuyện gì đó. Quá khứ của
chị, dường như càng ngày càng hiện rõ ..."
Rõ ràng câu nói của
cô tác động lên Thảo Nhi ngay tức khắc, vì trong tích tắc, cô bé liền
phản ứng lại, quắc mắt nhìn cô như không thể tin nổi:
" Hiện rõ? Chị Jessica, chị đã nhớ lại hết rồi sao?"
" Không phải, đầu óc chị rối lắm. Thảo Nhi à, em nói đi. Chị phải làm
gì đây? Trong đầu chị dường như có điều gì đó đang thôi thúc chị, thỉnh
thoảng lại có một số hình ảnh, một giọng nói không rõ của ai lại vang
lên. Nhưng chỉ cần nhìn thấy được một chút hình ảnh đó thôi, đầu chị đã
đau như búa bổ rồi!"
Cô nhăn nhó nhìn Thảo Nhi, vừa lấy tay ôm đầu, rồi lại đau khổ nói tiếp:
" Em biết không? Từ hai năm trước, lúc nào chị cũng muốn tìm lại cho
mình quá khứ, tìm lại cuộc sống trước đây của mình. Cho dù là khoảng
thời gian gần đây, thỉnh thoảng chị lại mơ thấy những hình ảnh một cô
gái cứ mãi xuất hiện trong giấc mơ, thì chị lại càng muốn tìm hiểu quá
khứ của mình hơn. Nhưng cho đến hôm nay, thì chị hoàn toàn không muốn
nhớ lại nữa. Không muốn!"
Thảo Nhi nhìn đáy mắt Phương Nhã vô
cùng hoảng loạn, cũng cảm thấy sợ hãi theo, liền nắm lấy hai vai cô trấn an, tuy rằng trong lòng cũng hồi hộp không kém:
" Chị Jessica, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Chị đã nhìn thấy những gì? Cứ bình tĩnh, từ từ kể cho em nghe, có được không?"
Giọng cô như vỡ ra, nói trong đứt quãng:
" Em có còn nhớ, tuần trước khi em vô tình đổ ly sữa lên người chị,
đột nhiên trong đầu chị lập tức xuất hiện hình ảnh một cô gái, hất thứ
chất gì đó lên người chị. Bản thân chị khi đó cảm nhận được nỗi đau đớn
toàn thân mình, nhức nhối, rát bỏng đến quằn quại. Hình ảnh đó rất giống thật, hoàn toàn không phải là ảo giác!"
Cô nói liền một mạch,
trong lòng dấy lên mối linh cảm đầy bất an, lo lắng, nhưng càng nói càng tỉnh táo, lời nói cũng trở nên rành mạch cặn kẽ hơn:
" Tháng
trước, chị đã từng mơ thấy hình ảnh một người con trai trong làn sương
mờ ảo đang nói chuyện với chị, nhưng không tài nào chị thấy được mặt anh ta, hơn thế nữa, mỗi khi chị đến gần, thì lập tức cả người anh ta biến
mất, sau đó thì chị tỉnh dậy. Cứ như thế giấc mơ đó lặp đi lặp lại vài
lần liên tục. Nhưng cho đến dạo gần đây thì không còn mơ thấy người con
trai đó nữa."
Nói đến đây, đột nhiên cô liền hạ giọng, cố gắng lấy lại hơi rồi bình tĩnh nói tiếp:
" Giấc mơ đó bây giờ không còn ám ảnh chị trong giấc ngủ nữa, nên nhất
thời chị cũng không để tâm đến. Nhưng cho đến hôm nay, chị không muốn
không nghĩ cũng không được. Thảo Nhi! Dường như, trước đây chị đã từng
quen và yêu một người nào đó... chứ nếu không, làm sao con tim chị lại
đau như thế???"
Thảo Nhi nhăn nhó nhìn cô, nhất thời đầu óc
không tiếp thu hết nổi những gì cô nói, hai bàn tay đặt lên vai Phương
Nhã cũng trở nên cứng đờ.
" Thảo Nhi! Em nói đi, chị phải làm
sao đây? Khi chị còn đang hạnh phúc với lời tỏ tình của anh ấy, đột
nhiên giọng nói của một người con trai cất lên trong đầu khiến chị quay
cuồng nhức nhối. Chị cũng không biết mình bị gì nữa, chỉ biết là mỗi khi người đó nói một câu, lòng chị lại đau như cắt, cảm thấy như bản thân
đã hụt hẫng thứ gì đó quý báu lắm.
Em biết mà, đã từng có
khoảng thời gian, chị luôn mơ thấy một người con trai nói mãi một câu
nói với chị, mà không tài nào thấy được khuôn mặt. Thế nhưng, ngày hôm
nay, trước câu tỏ tình của Kevin, chị lại một lần nữa nghe được giọng
của người lạ mặt đó. Em nói đi, rốt cuộc là thế nào đây???"
Không chỉ riêng gì Phương Nhã, ngay cả Thảo Nhi cũng ngỡ ngàng không
kém. Cô bé không nghĩ rằng mọi chuyện lại phức tạp như thế, theo như cô
kể, thì đây chắc chắn là một mảnh ghép của ký ức Phương Nhã, không lẫn
vào đâu được. Và mối quan hệ giữa người con trai đó với cô nhất định
không đơn giản. Bất chợt, cô bé cảm thấy xót xa cho Kevin, lòng thấy lo
lắng với hoàn cảnh trớ trêu hiện tại.
" Chị Jessica, nếu chị đã có người yêu. Vậy thì giám đốc phải làm sao đây?"
Đôi mắt cô run rẩy, nhất thời không kềm lòng được mà cụp xuống, nhất
thời cô thật không biết phải làm thế nào, càng không thể lý giải được
tình cảm của chính mình. Liệu tình cảm đối với Kevin có phải là thật
không, hay chỉ là lòng cảm kích?
Cả hai im lặng hồi lâu, cuối cùng Thảo Nhi cũng là người lên tiếng trước:
" Chị à, em thật không muốn nhiều chuyện. Nhưng quá khứ đã là quá khứ,
cho dù xưa kia có thể chị đã yêu một người, nhưng bây giờ người chị yêu
là giám đốc! Đừng để mọi chuyện lúc trước điều khiển cảm xúc bản thân
mình. Có thể những hình ảnh chị nhớ, chỉ là một phần nhỏ trong ký ức của chị thôi, chưa chắc gì điều đó chứng minh lên được tất cả."
Phương Nhã mở bừng mắt như sực tỉnh. Lời Thảo Nhi nói đúng lắm,