
ỡ ra, và càng không thể chịu
đựng được mỗi khi tưởng tượng đến hình ảnh của em trước kia cùng tên bác sĩ, và cả hành động trả thù tàn nhẫn của em nữa. Mọi thứ quay cuồng
trong đầu anh, khiến mọi tế bào trong người anh căng cứng không thể hoạt động được. Chúng khiến anh sợ!”
Hơi thở của anh ngày càng dồn dập, bước chân ngày một tiến gần tôi hơn, nhắm mắt, nặng nhọc nói tiếp:
“ Anh bắt đầu phát hiện ra rằng bản thân không cách nào đối mặt với em
được. Mặc dù những điều đó đều bắt nguồn từ hoàn cảnh, em trở thành như
vậy cũng chỉ vì phải bảo vệ lấy bản thân. Nhưng ...” – Sắc mặt anh ngày
một tái đi, kích động run rẩy – “ Em có biết, anh rất căm hận khi em tự
động rời xa anh, nhưng khi biết hết mọi chuyện, thì anh lại càng hận em
hơn, khi biết rằng em đã phải đánh đổi cả thứ quý giá nhất của mình để
trả thù!!!”
Trong bầu không khí im lặng chỉ vang vọng mỗi tiếng nói anh, tôi bắt đầu chăm chú lắng nghe, bàn tay cầm chặt lấy mảnh kính vỡ cũng vô thức nới lỏng.
“ Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó,
anh không còn dám đối mặt được với em nữa, vì vậy chỉ có thể trốn tránh. Trong mấy ngày qua, anh luôn không ngừng căm hận bản thân, vì sao lại
không quen biết em sớm hơn. Nếu là như vậy, em sẽ không khốn khổ như lúc này. Vì anh nhất định sẽ không để em phải chịu khổ!”
Những
ngón tay anh bắt đầu vuốt ve gương mặt tôi, tay còn lại nhanh chóng giật lấy mảnh kính vỡ rồi hất ra xa, sau đó ôm chặt tôi vào lòng, lồng ngực
anh lạnh ngắt:
“ Anh đã âm thầm sai người tìm hiểu mọi chuyện, và
hoàn toàn biết rõ được quá khứ của em, bao gồm người con trai tên Quốc
Thịnh đó, cả đứa con gái của Một Mắt – Trương Cẩm Tú kia!” – Nghe đến
đây, tôi không khỏi kinh hãi ngóc đầu lên, nhưng sức anh quá mạnh, lại
một tay ép đầu tôi vào trong lồng ngực rắn chắc của mình, thì thầm nói
tiếp – “ Em rời khỏi anh, một phần cũng vì anh ta có phải không? Vì anh
ta chính là người mà em yêu sâu đậm, có phải vậy không?”
“
Khuôn mặt của em bị hủy hoại, cũng chính do một tay Cẩm Tú gây nên, vì
vậy đã khiến em trả thù. Và hơn hết, người con gái độc ác kia cũng vô
tình bị làm nhục bởi bốn tên bợm nhậu, hẩu quả để lại là một đứa con
hoang, hiện giờ đã được hai tuổi!”
Tôi bắt đầu thấy nghẹt thở, hai tay dùng sức rời khỏi lồng ngực của anh, nghiến răng rít lên:
“ Anh điều tra chúng tôi?”
“ Jessica, anh không nghĩ rằng em đã phải chịu bao nhiêu ấm ức vào đau khổ như thế này. Anh xin lỗi!”
Đôi mắt anh đỏ au, nhìn vào mu bàn tay đầy máu của tôi mà run rẩy,
thoáng trong đôi mắt hiện lên những tia đau đớn xót xa, bi thương đến
cùng cực.
Lại một lần nữa, anh ôm tôi vào lòng, bờ ngực anh run rẩy:
“ Anh có thể lựa chọn cuộc sống hiện tại, không cần quá khứ cay đắng
đó. Anh cần em, vì em là người con gái của anh, không bao giờ thay đổi!” – Đôi môi anh trắng nhợt, nói bằng ngữ điệu dứt khoát – “ Gia đình của
em đã tan nát, anh ta cũng không thể giúp gì được, cũng không thể bảo vệ cho em. Nhưng anh thì khác, cả đời Kevin Nguyễn này dù có chết, cũng
phải liều mạng bảo vệ em đến hơi thở cuối cùng. Nhất quyết không để em
phải chịu khổ lần nữa!”
Khóe mắt tôi rưng rưng vì xúc động, anh thật sự có thể lựa chọn hiện tại, không cần quá khứ của tôi. Có thể
chấp nhận tôi, yêu thương bảo vệ tôi sao???
Kevin, tại sao anh lại tốt như thế?
“ Em là Jessica cũng được, là Phương Nhã hay gì cũng được. Anh cũng có
thể chăm sóc cho em, kéo em tránh xa những nỗi đau của quá khứ, không để em phải mờ mắt vì trả thù nữa.”
Anh tì cằm lên đầu tôi, nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc tung bay trước gió, thì thầm nói:
“ Vì vậy, đừng bao giờ tự hành hạ, làm tổn thương bản thân, được không? Tin anh, anh sẽ giúp em giải quyết tất cả. Chỉ cần em đừng hận thù, và
tuyệt đối đừng rời xa anh nữa!”
HẠNH PHÚC MONG MANH
Mùa hè chôn đi mọi thứ, kể cả khoảng thời gian đã qua đi. Những ám ảnh quá khứ luôn không ngừng đeo đuổi, đến mức em không ngừng nghĩ rằng, tình yêu của ngày xưa là cuộc sống. Nhưng lại không hề hay biết, chính tình cảm hiện tại mới là điều quan trọng nhất!
Không phải ngộ nhận, cũng chẳng phải nghĩa tình, cảm giác đó, không thể nào chỉ dùng trong 3 từ là đủ.
Trước mắt em, là thiên đường. Nhưng, cuộc sống thiên đường này sẽ tồn tại bao lâu đây?
---------
Tại một bệnh viện ở Sài Thành ...
“ Quốc Thịnh, anh làm cái gì vậy?”
Cẩm Tú trên tay đang cầm hộp thức ăn, vừa bước chân vào phòng bệnh thì
đã trông thấy anh đang chuẩn bị gói ghém đồ đạc, ngay cả đồ bệnh nhân
cũng đã được thay ra, xếp lại gọn gàng và đặt ngay ngắn trên giường.
“ Anh đang làm gì thế? Bệnh anh chưa khỏi hẳn còn tính đi đâu?”
Cẩm Tú vội vàng chạy đến, giật từ tay anh túi đồ, nhăn mặt gắt lên. Cả
một tuần nay, bệnh phổi của anh ngày càng nặng, đến mức đành phải nhập
viện điều trị. Anh đúng là người cứng đầu, bệnh như thế còn không chịu
uống thuốc, đã vậy bác sĩ