Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211985

Bình chọn: 7.5.00/10/1198 lượt.

bắt đầu mơ hồ nghĩ
ngợi, rốt cuộc lý do gì có thể khiến cho ba của cô biến đổi lớn như thế. Cho dù cơn nghiện thiêu đốt tâm trí người ta như thế. Lãnh đạo 20 người cai nghiện trốn trại, tuyệt đối không phải là hành động nhất thời hồ đồ trong chốc lát, mà nhất định phải là một kế hoạch được sắp đặt sẵn từ
trước!

Chắc chắn rằng trong việc này không đơn giản là ba cô
đứng đầu xúi giục, phải có một lý do nào khác. Cô nhất định phải tìm
hiểu chuyện này cho rõ!!!

----------

Trong khi đó tại khách sạn Red, Sài Gòn ...

Ở trong đại sảnh, tiếng những nhân viên xì xào bàn tán một chủ đề rất rôm rả, tụm năm tụm bảy vây quanh thành một vòng tròn nhỏ, vẻ mặt ai nấy cũng có vẻ rất
sửng sốt, ngạc nhiên:

" Sao, sao? Có đúng là như vậy không?"

" Giám đốc thật sự về nước?"

" Không phải chứ?"

" Ôi trời, sao lại đột ngột như thế?"

Một nhân viên khách sạn vừa cúp máy xong điện thoại, đã bị những nhân
viên xung quanh hỏi dồn tới tấp, sắc mặt tỏ vẻ hoang mang cực độ. Không
khí trở nên xào xáo, hỗn loạn mất trật tự nề nếp của khách sạn, rõ ràng
ai nấy đều lo lắng lẫn ngạc nhiên, vì từ khi thành lập khách sạn Red ở
Việt Nam đến nay, giám đốc của họ chỉ trở về khi có công việc làm ăn cần giải quyết. Mọi thứ ở đây đều có phó giám đốc Trí Văn lo liệu, thỉnh
thoảng giám đốc chỉ theo dõi tình hình biến động qua tin tức email. Thế
mà đùng một cái, vị giám đốc trẻ của họ nay lại trở về đột ngột như thế, hơn thế nữa còn dự định sẽ ở lại đây dài dài. Điều này mọi người không
lo sao được, khi mà giám đốc Kevin của họ nổi tiếng với tác phong làm
việc lạnh như băng đá, nghiêm khắc đến mức ai cũng phải nể sợ.

" E hèm!"

Tiếng ồn ào xào xáo nhanh chóng dứt hẳn khi đột ngột nghe thấy tiếng
đằng hắng lạnh lùng vô cảm phát ra từ phía sau lưng. Họ ai nấy đều đồng
loạt xoay đầu lại, ngay lập tức sắc mặt trở nên tái mét, lập tức đứng
ngay thành hàng thẳng lối, nghiêm trang tách thành hai hàng ở hai bên,
nhanh chóng hô to:

" Chào giám đốc!"

Sắc mặt Kevin tối sầm, thế nhưng vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, ra vẻ như tâm tư không bị
xáo động, bước đến bên từng người một, nói khẽ:

" Cảm thấy khó chịu thì cứ nghỉ việc!"

Ngay lập tức, ai nấy đều nép người vào nhau, sắc mặt trắng bệt sợ hãi,
đồng loạt lắc đầu, môi mím chặt lại, rồi cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi. Nhìn
thấy tình cảnh trước mắt, đôi mắt Kevin càng trở nên u ám hơn, quay
người bước đi, thế nhưng vẫn không quên dặn dò một câu:

" Nếu để tôi nghe thêm những lời vô vị như thế, trừ hết lương!"

Nhìn thấy bóng vị giám đốc trẻ xa dần, bọn họ mới bắt đầu thở phào nhẹ
nhõm, nhưng rồi lập tức ai nấy đều trợn mắt lên nhìn. Họ có nhìn lầm
không? Người con gái tướng tá xinh đẹp với mái tóc tém trông cá tính kia đi bên cạnh giám đốc không phải là Nhã Trúc hay sao?

Nhã Trúc, thư ký tài năng số 1 luôn túc trực bên Kevin bên Mỹ, đã phối hợp ăn ý
với anh biết bao nhiêu vụ làm ăn lớn nhỏ, rất được Kevin coi trọng.
Nhưng điều bất ngờ là, từ trước đến nay cô ta chỉ xuất hiện ở Việt Nam
một lần duy nhất khi đi cùng chủ tịch Nguyễn, và càng chứng minh nếu như không phải là việc quan trọng thì cô thư ký xinh đẹp đó sẽ không xuất
hiện ở đây. Vậy thì nguyên do giám đốc lạnh lùng của họ đột ngột về nước chắc chắn là rất quan trọng!

Khi bước vào cửa thang máy, Kevin sắc mặt trở nên mệt mỏi, dựa lưng vào tường, giọng như rít lên:

" Biết rồi chứ, phải mau chóng tìm ra Jessica cho tôi, càng sớm càng tốt!"

Nhã Trúc đứng bên cạnh, tay ôm xấp tài liệu bên người, một tay đẩy gọng kính lên, nhăn nhó khổ sở nói:

" Vậy còn chủ tịch Nguyễn ..."

" Cứ lo liệu đi, tôi sẽ không về Mỹ khi không tìm được cô ấy!"

Gặp lại

Nhân cách của con người đôi khi lại bị chính thù hằn
che mất lý trí, để những hờn ghen ích kỷ của bản thân mà cuốn vào những
sai lầm lệch lạc, cứ mãi quay đầu nhìn về quá khứ và lại vô thức nắm giữ những đớn đau của ngày hôm qua.

-----------

Trời chập tối ...

Mưa lất phất ...

Quốc Thịnh lặng người ngắm nhìn kính xe trước mặt bắt đầu mờ ảo bởi
những giọt nước, tạo thành những đốm trắng li ti, tan nhanh trong sương
gió. Chiếc xe đứng cách ngôi nhà màu trắng sang trọng kia chỉ gần phân
nửa quãng đường, đủ để những người mặc áo đen đứng canh cửa kia không
nhận ra sự tồn tại của hai người họ. Anh cau mày, lòng thầm nghĩ thế nào cô cũng kích động, hay ít ra là giận dữ hét lên chẳng hạn.

Thế nhưng, trái ngược với suy nghĩ của anh, cô hồi lâu sau mới cất tiếng, không giận dữ, không la hét, chỉ run giọng hỏi:

" Chuyện gì thế này? Đó có phải là nhà của em không? Bọn chúng là ai, làm gì với nhà của em vậy hả? Quốc Thịnh!"

Cô không tự chủ được mà nhìn anh, đôi mắt run rẩy hệt như cánh hoa
tường vi mỏng manh yếu đuối, tròng mắt đen sâu hút như rơi xuống vực
thẳm tăm tối, không tìm thấy được ánh sáng. Cô bíu chặt lấy vạt tay áo
anh, nói


Polly po-cket