
có một ngày, anh bất ngờ
liên lạc với tôi, và nói một câu rất phũ phàng. Câu nói đó, gần như đã
thay đổi hẳn toàn bộ con người của tôi!
" Nhã! Chúng ta chia
tay nhé! Anh yêu em, nhưng ... anh yêu gương mặt của em hơn! Rất tiếc,
anh không chịu đựng được khi suốt ngày phải ở bên cạnh một người xấu xí
như em! Anh không làm được! Xin lỗi!"
Gia đình, bạn bè, tình
yêu ... lẫn thể xác. Tất cả đều đang chống đối tôi! Phản bội tôi! Chúng
khiến tim tôi đau, đau đến mức không chịu được. Khi tôi cần một niềm
tin, cần lời an ủi, cần người nào đó bên cạnh tôi lúc tôi đau đớn nhất,
thì họ đang ở đâu, đang làm gì? Cha mẹ tôi thì mải mê với đam mê của họ, sẵn sàng ruồng bỏ tôi trốn chạy, mặc xác tôi làm nạn nhân của những kẻ
cho vay nặng lãi. Mà bọn chúng, lại là người nhà của cô bạn tôi yêu quý
nhất - Trương Cẩm Tú, đồng thời cũng là kẻ tạt axit tôi. Bạn trai tôi,
lại vì tôi xấu xí, mà ruồng bỏ luôn tôi. Trên đời này, còn ai đáng
thương như tôi nữa chứ???
Tôi đã từng nghĩ đến cái chết, từng
nghĩ đến việc kết liễu đời mình, để giải thoát cho bản thân! Cả hai lần
tự tử đều là lấy mảnh thủy tinh rạch mạch máu nhưng được kịp thời cứu.
Hai lần như thế, trái tim tôi đã ngộ ra được nhiều điều... Ông trời
không muốn tôi chết! Nếu tôi chết đi, chẳng phải sẽ dễ dàng toại nguyện
cho những kẻ đã khiến tôi thân tàn ma dại được hả hê sao? Ông trời đã
muốn tôi sống, nghĩa là ngài đang bảo tôi phải biết nắm lấy thời cơ,
thoát khỏi số phận bất hạnh. Và vì thế, tôi phải trả thù!!!!
Trả thù! Người con gái mà tôi luôn coi là bạn tốt nhất!
Trả thù! Người con trai tôi đã yêu nhất!!!
Họ, những người đã khiến tôi bị tổn thương. Nhất định phải trả giá!
" Này, ai đó, ai đó!"
Đang chuẩn bị băng ngang qua đường, tôi lại bị ai đó gọi giật lại, tay của người nào đó bất chợt giữ chặt lấy
tay tôi, giọng nói ngọt ngào ấy vang lên khiến tôi phải ngẩng mặt lên
nhìn:
" bạn kêu tôi à?"
" Phải, bạn làm rớt bóp tiền này!" - Anh chàng lạ mặt nhìn tôi cười, chìa bóp tiền màu nâu ra trước mặt.
Dưới ánh nắng chói chang, tôi ngẩn người nhìn thấy hàm răng đều như hạt bắp của anh ta, bất giác đưa tay lên đón lấy cái bóp theo bản năng:
" Tôi có tên, không phải ai đó!"
" À, xin lỗi! Nhưng mà này, sau này nhớ đừng bất cẩn thế nhá! Nếu không phải tôi nhìn thấy, thì kẻ khác đã nhặt lấy làm của riêng rồi!"
Không hiểu sao, lúc đó tôi lại ngẩn người nhìn anh như thế. Vài giây sau, giọng ngọt ngào ấy lại vang lên khiến tôi bừng tỉnh.
" Bạn ơi! Bạn ơi!!!" - Anh hươ hươ tay trước mặt tôi.
" Ơ, à ... tôi biết rồi. Cám ơn bạn!"
" Không có gì"
Lại một lần nữa, anh cười thật tươi để lộ hai hàm răng trắng đều, sau
đó đi thẳng về hướng ngược lại. Lập tức theo bản năng tôi mở banh túi
ra, và thở phào khi mọi thứ trong túi đều còn nguyên vẹn.
Lúc đó, tôi đặt tên cho anh là chàng trai ngọt ngào, trước khi tôi biết tên thật của anh " Vũ Quốc Thịnh"
Ba năm trước, tôi đã vô tình gặp anh trên đường. Và đúng môt ngày sau,
tôi lại tình cờ bắt gặp anh mặc đồng phục bước vào trường học. Cũng như
tôi, cũng như tất cả mọi người. Đó là ngày đầu tiên chúng tôi bắt đầu
nhập học. Lớp học của tôi, sát bên lớp anh. Chúng tôi khi đó, chỉ là học sinh lớp 10.
Từ đó trở đi, anh và tôi đột nhiên thân với nhau
như những người bạn. Chúng tôi bên nhau như hình với bóng, đi đâu cũng
có nhau khiến ai nấy đều tưởng lầm là đôi tình nhân. Mặc dù, chúng tôi
đã phủ nhận chuyện này biết bao nhiêu lần. Dưới con mắt của họ, tôi và
anh thật sự là một đôi tình nhân!
Cuộc sống yên bình của tôi và anh tưởng chừng sẽ trôi qua lặng lẽ suốt ba năm học cấp 3, nhưng đến
năm tôi học lớp 11, cuộc đời xô ngã khiến tôi phải rơi vào vòng quay của số phận. Mà điều đó, đã vô tình xoay chuyển cuộc đời tôi sang một ngã
rẽ khác.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, trên đời có lẽ không
thể nào tồn tại bốn chữ bạn bè khác giới. Tôi và anh, khi đó đã vô tình
dành cho nhau một thứ tình cảm vượt trên mức bạn bè. Và chúng tôi gọi
thứ tình cảm đó là " tình yêu".
Như một cái chớp mắt, chúng tôi chính thức quen nhau trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Nhưng chỉ được vài ngày, sau đó mọi người như đều ngấm ngầm thừa nhận
mối quan hệ của chúng tôi như một lẽ tất nhiên. Và có lẽ vì thế, tôi đã " vô tình" được làm quen, kết thân với một cô gái mới chuyển trường. Tên
cô ấy là Trương Cẩm Tú!
Dưới con mắt của tôi, Cẩm Tú là một cô
gái trong sáng lương thiện, hòa đồng và dễ mến. Chỉ trong vài tuần ngắn
ngủi, cô đã nhanh chóng kết thân được với hầu hết mọi người trong lớp,
bao gồm cả tôi. Thế là, tôi và cô ấy đã trở thành một cặp bài trùng nổi
trội nhất, thân thiết nhất trong lớp.
Khi ấy, tôi thât ngây thơ cứ hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối cố gái ấy, đến mức chuyện tế nhị của
gia đình tôi cũng nói hết cho cô ấy nghe, ngay cả nhà tôi ở đâu cô ấy
cũng biết. Trong khi đó nhà cô ấy ở đâu, gia đình cô ấy