
uất nghẹn, đôi mắt rưng rưng, tay níu lấy vạt áo anh, nói như van xin:
" Không lẽ hai năm qua chúng ta ở bên nhau, anh không có chút nào động
lòng ư? Chẳng lẽ, em thay đổi như thế vì anh vẫn không đủ?"
"
Xin lỗi em, anh biết trong thời gian qua em đã chịu nhiều cực khổ. Nhưng em phải biết, anh ở bên em chỉ vì trong thời gian đó em còn đang chịu
cú sốc lớn, chưa thể hồi phục. Nhưng bây giờ mọi thứ đã qua, em đã rất
kiên cường lắm rồi. Cẩm Tú! Có đôi lúc không thể ép buộc những thứ không thuộc về mình!"
Anh gạt tay cô ra, khoác áo rồi bước nhanh xuống lầu, lạnh lùng không liếc nhìn cô dù chỉ lần cuối.
Nhìn bóng dáng anh khuất dần mà tim cô đau nhói, những lời nói đanh
thép từng câu từng chữ như cứa vào tim cô, rạch nên một vết thương sâu
không thể chữa lành. Tại vì sao, qua bao nhiêu năm xa cách, hình bóng
người con gái đó vẫn ngự trị trong trái tim anh, chưa bao giờ phai nhạt. Trong khi thời gian qua, cô đã cố hết sức níu giữ lấy tình yêu này, cố
gắng thay đổi bản thân, chỉ để nương tựa vào mối tình mờ nhạt trước mắt.
Cảm giác ghen tị chợt bùng phát trong cô như ngọn lửa hừng hực chảy trong huyết quản. Chưa bao giờ cô ngừng căm thù người con gái đó.
Cho dù phải bất chấp thủ đoạn, cô cũng nhất quyết không để Quốc Thịnh
rời xa mình! Nhất định là như thế!
Cơn gió lồng lộng khẽ lùa
qua hiên cửa, nụ cười của Cẩm Tú chợt bừng sáng giữa màn đêm. Cô nhếch
môi đắc thắng. Cho dù thời gian có đổi, vạn vật có dời, thì bản tính
thật sự của cô, chẳng bao giờ biến mất!!!!
“ Phương Nhã, nếu cô chết thật rồi thì hay phải biết!”
TRỞ VỀ
Việt Nam
Tại trại giam số 4.
Cạch!
Tiếng mở khóa lạch cạch vang lên, một người đàn ông khoảng trung niên
mặc đồ lính canh, thanh âm hết sức gay gắt vọng vào bên trong:
" 02684! Có người thân gặp ở bên ngoài! Mau ra đí!"
Làn gió khẽ len qua khe hở, thổi lùa vào căn phòng của người đàn bà
trông đã đứng tuổi, làn da xanh xao không chút sức sống, vừa hay tin có
người thân đòi gặp, ánh mắt âm u kia đã sáng lên mừng rỡ, chạy ùa thật
nhanh ra ngoài.
Bước vào phòng thăm, bà liền lao đến nhấc máy nghe áp sát tai mình, nói trong hơi thở gấp gáp:
" Sao rồi? Phương Nhã sao rồi? Có tin tức gì chưa?"
Nhìn thấy đôi mắt đầy sốt ruột của người đàn bà được phân cách qua tấm
kính mỏng, giọng chàng trai cố gắng thở nhè nhẹ, khẽ nói:
" Vẫn chưa ạ! Bác gái, con nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra cô ấy! Bác đừng quá lo lắng!"
Sắc mặt người đàn bà phút chốc tối sầm lại, vẫn là câu nói cũ, vẫn
không có gì tiến triển!!! Dù biết là không nên quá hy vọng, nhưng đã hai năm trôi qua rồi, tung tích của con gái bà vẫn không chút tiến triển,
hệt như không tồn tại trên cõi đời này vậy!
Đôi mắt bà buồn rười rượi, không nén nổi thở dài, cố gượng lại nỗi thất vọng trong chốc lát, giọng có pha chút mỏi mệt:
" Không sao, không sao. Chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có ngày tìm ra được!"
- Bà tự an ủi mình, cũng như đang an ủi anh
- " Quốc Thịnh! Bấy nhiêu năm qua, con đã vất vả rồi!"
" Bác gái, bác đừng nói vậy! Trong chuyện này, phần lớn lỗi cũng do
con. Nếu như khi xưa con không vì cái giao kèo ngu ngốc đó, không toàn
tâm toàn ý ở bên cô ấy, thì có lẽ cô ấy sẽ không suy sụp như vậy" Nói
một lúc, ánh mắt anh trở nên xa xăm, giọng nói có phần chua xót, đau
thương. Cố gắng nuốt giọt đắng vào trong cổ họng, anh nói tiếp:
" Nếu như không nhờ khi xưa con tìm kiếm Phương Nhã, thì sẽ không biết
được tin bác gái thì đã vào tù, còn bác trai cũng bị bắt vào trại cai
nghiện! Đời thật trớ trêu!"
Người đàn bà nhíu mày, trên trán lộ rõ những vết nhăn theo thời gian, hơi thở trở nên khó nhọc, nín thở tíêp lời:
" Viên cảnh sát khi đó cũng đã gọi cho con bé, ngay khi hai bác bị
bắt, Nhưng rồi cả đêm chực chờ ở phòng cảnh sát, cũng không hề thấy nó
xuất hiện. Cho đến mấy ngày sau, thì mới hay tin con bé mất tích! Bao
nhiêu thời gian ở trong địa ngục, bác mới bị dằn vặt bởi lương tâm, và
hiểu rằng, khi xưa bác và bác trai... thật không đáng làm cha mẹ của con bé!"
Nước mắt bà chảy dài, mùi vị mặn chát thấm trên đầu môi,
xát muối con tim bà từ ngày này qua ngày khác, để rồi bà như chết dần,
chết mòn trong sự hối hận, cắn rứt của lương tâm ... khi đã không làm
tròn trách nhiệm của một người mẹ!
Không phải bất cứ ai trên
đời này, đều có thể dũng cảm vượt qua khỏi số phận, định mệnh của bản
thân. Và gia đình của bà cũng vậy! Cái tù tùng trong ngôi nhà rách nát,
sự bất bình giữa hai vợ chồng không ngừng gia tăng, cộng với áp lực của
tiền bạc luôn đè nặng lên tâm lý bà và Hữu Nghĩa (tên của ba Phương Nhã) ngày càng chèn ép, khiến hai vợ chồng bà trở nên túng quẫn, chán nản
trong cuộc sống, rồi biến thành những người của tận cùng đáy xã hội từ
lúc nào mà không hay biết!
Hai vợ chồng bà đã thật sự mất đi ý
chí quật cường, đành mặc cho số phận, mà buông thả bản thân thàn