XtGem Forum catalog
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214162

Bình chọn: 8.00/10/1416 lượt.

ới thân phận
của Kevin Nguyễn, một việt kiều Mỹ như anh, thậm chí không cho phép bản
thân mình có lối suy nghĩ vứt bỏ cô một cách thiếu trách nhiệm như vậy,
huống hồ gì anh còn là giám đốc của một nhà hàng có tiếng ở Việt Nam.

Ban đầu, anh ở bên cạnh chăm sóc cô chỉ vì miễn cưỡng, nhưng dần một
thời gian dài sau đó, anh như bị bùa mê thuốc lú, mang trong lòng một
mối thiện cảm với cô, thậm chí còn vượt cả mức tình anh em, tình bạn bè
...

Mãi cho đến một thời gian gần đây, anh mới biết được tình cảm lạ lùng đó, chính là tình yêu mà anh dành cho cô!

Tất nhiên, cô hoàn toàn không biết điều này!

Jessica, chính là tên mà Kevin tự đặt cho cô. Vì Phương Nhã đã hoàn
toàn mất trí nhớ, mọi sự việc của quá khứ đều quên hết, kể cả tên của
chính mình, cô cũng không thể nhớ nổi.

Nhưng dường như, Kevin
nhận ra được, tận sâu trong lòng cô hẳn sẽ mang rất nhiều đau đớn lẫn
buồn tủi. Tất cả, có lẽ đều bắt nguồn từ quá khứ của cô.

Nếu như có một ngày cô nhớ toàn bộ quá khứ của mình, liệu anh và cô, có còn được ở bên nhau, vui vẻ như bây giờ không???

2 năm qua, anh vốn dĩ đã quá quen với sự hiện diện của cô, cảm nhận
được tình cảm ngày càng lớn lên trong trái tim, liệu anh sẽ đành lòng,
để cô ra đi chứ?

" Jessica! Cuộc sống trước đây của em, có tốt không? Em có muốn nhớ lại quá khứ trước đây của mình không?"

Kevin hỏi cô, hay đúng hơn là đang hỏi chính mình??? Nếu cuộc sống
trước đây của cô thật sự tốt đẹp, anh nhất định sẽ buông tay. Nhưng nếu
anh biết quá khứ của cô mang đầy nỗi đau khó xóa bỏ, vậy thì tốt nhất,
là đừng bao giờ để cô nhớ lại!

trước khi vào với chương tiếp theo, các bạn chú ý trong phần này t/g
sẽ chuyển ngôi thứ 3 sang ngôi thứ 1 để diễn tả thiết thực hơn. Và xuyên suốt trong truyện này sẽ xen kẽ giữa người kể là ngôi thứ 3 và người kể là chính Phương Nhã. các bạn chú ý nhé!

" Chỉ cần em không buông tay. Anh nhất định sẽ không buông tay!"

Dưới màn sương mờ ảo, tôi nhìn thấy một bóng hình người con trai không
rõ khuôn mặt, cứ mãi lặp lại câu nói ấy. Nhưng mỗi khi tôi đến gần, thì
lập tức hình ảnh đó tan biến nhanh như bong bóng xà phòng. Cứ như thế,
hai năm rồi, những ký ức trong đầu tôi về quá khứ của chính mình, đều
chỉ như một tờ giấy trắng ...

Tôi giật mình tỉnh giấc, và nhận
ra chiếc gối đang nằm đã thấm ướt những giọt nước mắt. Trong khoảnh
khắc, đầu tôi lại nặng trĩu.

Thời gian gần đây, tôi vẫn thường
mơ thấy người đó, chỉ duy nhất với một lời nói cứ văng vẳng bên tai, đến mức tôi không thể phân biệt được đó là ảo giác hay chính là một mảnh
ghép của ký ức đã mất.

Hai năm qua, tôi đã quá quen với cuộc
sống hiện tại, mặc dù trong lòng vẫn muốn tìm lại cho mình kí ức của năm xưa, nhưng từ sau vụ tại nạn ấy, ngoại trừ khuôn mặt đã bị biến đổi,
toàn thân đều mang vết thương khá nặng,tôi không thể đi lại được.

Sau cuộc phẫu thuật, tôi hôn mê bất tỉnh được một tuần, cho đến khi
tỉnh lại, tôi càng bàng hoàng hơn khi phát hiện đôi chân của mình không
đi lại được như ý muốn!

Tôi đã phải nằm viện mất ba tháng trời, và người luôn túc trực bên tôi, chỉ có Kevin. Thời gian đó, tôi cảm
kích anh rất nhiều, vì tôi hiểu rõ, đã từ lâu anh làm tròn trách nhiệm
của mình rồi, không cần phải tốn công sức chăm sóc tôi nhiều như thế
nữa.

Xuân đến, đông đi, những vết thương trên người tôi đã dần
bình phục, đôi chân cũng có thể đi lại nhiều hơn, chỉ riêng ký ức về quá khứ của tôi luôn là một màu trắng xóa.

Kevin từng nói, đợi khi sức khỏe đã bình phục hẳn, anh sẽ đưa tôi trở về Việt Nam, để tìm lại
ký ức khi xưa của chính mình. Khi đó, nhìn sâu vào đôi mắt đầy chân
thành của anh, tôi thật sự rất cảm động!

Không biết có phải
định mệnh an bài sẵn cho tôi gặp anh hay không, hay số phận bắt chúng
tôi mắc nợ lẫn nhau, mà từ khi vụ tai nạn giao thông đó xảy ra, anh chăm sóc cho tôi, và tôi cũng nợ anh hai chữ " nghĩa tình" ...

Anh
còn công việc ở nước ngoài, thời gian rảnh rỗi không nhiều, ấy vậy mà
vẫn tranh thủ thời gian để có thể bay từ Mỹ sang Hàn Quốc... chỉ để chăm sóc, lo lắng cho tôi từng tí một. Đã có lúc tôi nghĩ, một chàng trai
nếu không có tình ý với một cô gái, tuyệt nhiên sẽ không hành xử như
vậy!?

Thế nhưng ...

Cộc! Cộc!

" Chị Jessica, chị đã dậy chưa?"

Tôi khẽ giật mình, những suy nghĩ trong đầu nhanh chóng biến mất. Ngẩn người vài giây, tôi mới nhận ra được giọng nói ấy:

" Thảo Nhi! Em vào đây!"

Cánh cửa từ từ mở ra, bóng dáng một cô gái thân người nhỏ nhắn thoăn
thoắt tiến đến gần tôi, trên tay cầm một ly sữa nóng, miệng cười tươi:

" Chị Jessica, giám đốc bảo chị phải uống sữa, không uống sữa là giám
đốc sẽ phạt!" – Thảo Nhi nói đến đây, khẽ cúi đầu thì thào bên tai tôi - " Ngài đang ở bên ngoài canh chừng đấy!"

Tôi nhướn mày, khẽ liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường, khóe môi cong lên thành một nụ cười:

" Không phải đúng 8h