
ào quên.
“ Quốc Thịnh, hôm nay anh ấy đã được thả rồi đó, anh biết chứ?”
Gió khẽ lay động, thổi những tán lá rơi xào xạc, hệt như lời thì thầm ... hay nói đúng hơn là lời trách móc của một ai đó.
Cô phì cười, mắt mông lung nhìn lên cây xanh to lớn rợp bóng cả ngôi mộ của Quốc Thịnh, sống mũi dường như cay xè:
“ Anh đang trách em sao? Trách em, vì đã không đến đón anh ấy sao?”
Cô không cười nữa, đôi môi bắt đầu nghẹn ngào từng tiếng:
“ Anh có biết không? Năm năm qua, em không ngừng chờ đợi anh ấy, đêm
nào em cũng nằm mơ thấy ác mộng, thấy anh ấy bị bọn ma cô hành hạ, đánh
đập tím bầm cả người. Em thật sự rất sợ, rất đau lòng!!!”
“ Ngày nào, giờ nào phút nào em cũng mong đợi anh ấy trở về, đứng trước mặt em với một con người lành lặn, nguyên vẹn và khỏe mạnh. Sự hoang
tưởng đó lúc nào cũng ám ảnh em mỗi khi đêm xuống và mỗi sáng sớm thức
dậy, đến mức hầu hết tâm trí của em đều dành để nghĩ về anh ấy.” – Nói
đến đây, cô cắn môi, giọng ngập ngừng đau đớn – “ Nhưng ... khi hay tin
Kevin sắp trở về, em lại không dám tin đó là sự thật. Vì em đã hoang
tưởng quá lâu rồi, đến mức đã ghim sâu vào da thịt, để rồi bây giờ em sợ mình sẽ vỡ mộng, sợ rằng đó chỉ là giấc mơ!”
“ Năm
năm qua, lý trí và tình cảm trong em vô cùng mâu thuẫn. Từ lúc anh ấy
vào tù, chúng em vẫn không hề gặp nhau lần nào. Chỉ bởi vì em sợ, em sợ
rằng khi nhìn thấy gương mặt hốc hác của anh ấy sẽ không thể chịu nổi,
và lương tâm sẽ không ngừng giày vò em, nói rằng chính Phương Nhã đã hại Kevin ra nông nỗi này. Anh biết không, em thật sự rất đau mỗi khi nghĩ
đến điều đó!”
Cơn gió mạnh từ đâu thổi đến khiến chiếc nón trên đầu cô bay đi. Cô vội xoay đầu trở lại, mắt chăm chú nhìn
chiếc nón kết nằm trên mặt cỏ mà nước mắt vẫn còn rơi xuống không ngừng.
Rồi đột ngột, cô nhìn thấy đôi giày của người nào đó
đã phai màu cũ kĩ, từng bước đứng trước mặt cô và nhặt lấy chiếc nón, âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ bỗng cất lên, khiến trống ngực cô đập
liên hồi:
“ Jessica, tại sao em ngốc vậy?”
Gương mặt của người đàn ông đó dần dần hiện trong đôi mắt cô, mỗi lúc
một rõ, chẳng mấy chốc như bao phủ toàn bộ thân người cô, khiến cô không thể nào cử động được.
Bước chân anh khẽ dừng lại, cúi người xuống đội chiếc nón lên đầu cô, chậm rãi nở một nụ cười thật tươi:
“ Em nhớ không, chúng ta đã từng hẹn ước với nhau, là sẽ sống đến răng long đầu bạc mà!”
Cô ngẩn người nhìn khuôn mặt của anh, trông anh đã chững chạc hơn trước nhiều, nhưng vẫn không hề già dặn chút nào, ngược lại vẫn còn rất khỏe
mạnh, rất tuất tú. Và điều đó lại khiến cô òa khóc nức nở.
Phương Nhã, mày có nhìn lầm không?
Người mà mày yêu, mày chờ đợi năm năm qua có thật là đang đứng trước mặt mày không?
Rất lâu sau đó, anh mới ôm chặt cô vào lòng, cho đến khi cô hoàn toàn
nằm gọn trong lòng mình mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời âm thanh dịu
dàng cất lên bên tai:
“ Jessica, em ngốc quá!”
Khóe mắt cô nhòa lệ, không nén được tiếng khóc nức nở, hai tay vô thức
vòng qua ôm chặt lấy anh, như muốn anh cảm nhận được tình yêu trong cô
lớn đến nhường nào.
“ Kevin, em rất nhớ anh!”
Kevin của em, em yêu anh, rất rất yêu anh!!!
***** ♥ *****
“ Kevin, anh đã vì em mà đánh cược cả mạng sống của mình, nếuì em dùng
hạnh phúc cả đời mình mà chờ đợi anh, vậy thì chúng ta hòa rồi nhé!
Lời hẹn ước năm đó, anh và em sống với nhau đến bách niên giai lão,
cùng nắm tay nhau đi hết đoạn đường đời. Anh có còn nhớ chứ?
Không cần biết em chờ đợi anh bao lâu, dù năm năm, mười năm, hai mươi
năm hay thậm chí là bốn mươi năm, lời hẹn ước của chúng ta vẫn mãi mãi
có hiệu lực!
Em yêu anh, Kevin ...! Yêu anh ... cho đến khi em không còn sống trên đời này nữa!”
The end
trước khi vào chương, mình xin nói trước với mng rằng chương này hoàn
toàn k nằm trong phần tiếp theo của truyện, cũng không thuộc bất cứ
chương nào khác. Mng có thể xem như là ngoại truyện dành cho Quốc Thịnh, cũng như một món quà tg gửi đến cho những ai yêu quý và tiếc cho sự ra
đi của anh ấy ♥
--------♥-------
Mưa tháng năm, cây xanh trổ lá, mọi thứ dường như trở lại với khoảng thời gian oi bức của hai năm về trước.
Có những khoảnh khắc trong cuộc đời, khi bạn nhớ đến ai, rất muốn gặp
người đó nhưng lại không cách nào chạy đến ôm họ thật chặt. Đó là lúc
con tim bạn phải chịu một sự bức bối rất khó chịu.
Cũng có những khoảnh khắc trong cuộc đời, bạn cảm nhận được tình cảm vô
hình mãnh liệt không thể gọi thành tên, muốn họ thấy và nghe được nhưng
lại không cách nào để họ nhận ra được điều đó.
Tháng
năm oi bức, những kỷ niệm ngày xưa ùa về khiến tim bạn vỡ òa. Cho dù họ
có ở trước mặt bạn, mỉm cười với bạn nhưng … họ vẫn không thể thấy được
nỗi đau đớn trong tim bạn lớn đến nhường nào.
Ngày qua ngày, những yêu thương xưa kia c