
uốt.
Quyển nhật ký của Quốc Thịnh, chính là manh mối duy nhất buộc tội ông
trùm Môt Mắt. Để trả lại sự công bằng cho anh, cô nhất định phải tìm cho ra kẻ hở để lật đổ ông ta, nhất định phải bắt ông ta chịu sự trừng phạt của pháp luật! Nhất định không thể để con người nguy hiểm đó cứ mãi
nhởn nhơ với bao điều tội ác!
Còn Cẩm Tú, sống chết vì tình yêu như vậy, rốt cuộc cũng khiến bản thân trở nên điên dại. Như
vậy, là đáng thương hay đáng trách?
Cẩm Tú đã ra nông nỗi này, sao Phương Nhã có thể tận tay trả thù, đòi lại công đạo cho người cha quá cố của mình được đây???
Suy nghĩ vừa dứt, cô chợt nghe bên ngoài có tiếng động liền sực tỉnh,
âm thanh bên ngoài càng lúc càng tĩnh lặng hơn, đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đang đập rất mạnh.
Cô nhanh tay khóa
vòi nước rồi tiến về phía cửa, cứ tưởng rằng khi mở ra thì sẽ thấy hai
người vệ sĩ chực chờ đứng ngoài, nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Ngoài hành lang hoàn toàn không có một bóng người, ánh đèn cũng chập
chờn trong đêm tối. Cô bắt đầu thấy hoảng, mắt dáo dác nhìn xung quanh
tìm kiếm hai người vệ sĩ kia.
Đồng hồ điểm đúng 0h,
trăng tròn vành vạnh. Phương Nhã rùng mình ôm chặt lấy quyển nhật ký,
từng bước tiến về phòng bệnh của Cẩm Tú.
Ngay ngã rẽ,
khi bước chân cô chỉ vài bước là đến được căn phòng của Cẩm Tú,thì lúc
này dưới ánh đèn chập chờn ngoài hành lang, cô bắt đầu nhận ra được sự
xuất hiện của bốn năm tên lạ mặt đứng ở trước cửa canh gác, tiếng xì xào cất lên, cô thật sự không rõ là họ đang nói cái gì cho đến khi âm thanh lạnh buốt của Một Mắt đột ngột vang bên tai:
“ Tìm cho ra hai đứa đó, nhất định không được để con nhỏ đó sống. Cả Phi Vũ, giết luôn nó cho tao!”
Sắc mặt cô tái mét,cả người chấn kinh bởi lời nói vừa rồi của Một Mắt.
Cô lập tức thu người vào góc khuất, tim đập mạnh đến mức sắp nhảy ra
khỏi ngoài.
Chuyện gì thế này??? Tại sao Một Mắt lại vào được nơi này. “ Con nhỏ” mà ông ta nói, không phải là cô chứ???
Đột ngột xuất hiện ngay phòng bệnh của Cẩm Tú, muốn truy bắt cô và giết chết Phi Vũ.
Không phải là chuyện cô đánh tráo ADN đã bị bại lộ chứ???
-
-
-
“ Còn đứng đó làm gì, chia ra hai bên tìm kiếm đi. Tên vệ sĩ của Kevin còn ở đây, chắc chắn con bé đó chưa đi xa được đâu!!!”
Giọng nói cay độc đầy dữ tợn của Một Mắt lại một lần nữa khiến Phương
Nhã rùng mình. Cô nắm chặt tay lại, cả người đờ đẫn mất mấy giây, trong
đầu đột nhiên không thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì nữa, chân bất giác
lùi về sau một bước.
“ Cạch!”
Quyển
nhật ký đang cầm trên tay bỗng nhiên bị tuột rơi xuống đất, cô hốt hoảng cúi người nhặt lên thì nhanh chóng cánh tay còn lại cũng bị bàn tay thô bạo của ai đó chộp lấy:
“ Đại ca, em tìm được nó rồi!”
Bầu trời đột nhiên nổi cơn giông, gió mạnh liên tục đập vào cửa kính.
Giữa bóng tối tĩnh lặng với âm thanh va đập vào nhau của cửa sổ, sống
lưng Phương Nhã trở nên lạnh toát, bờ môi trắng nhặt kêu lên:
“ Buông ra!”
Tên vừa phát ra tiếng nói dùng lực rất mạnh siết lấy cánh tay cô đến
mức có thể cảm nhận được xương bên trong sắp gãy đến nơi. Nhưng trong
giây phút này, ý chí muốn được thoát khỏi đây chợt bùng dậy mãnh liệt,
nhân lúc những tên đồng bọn chưa kịp đến gần, cô đã ra sức cắn thật mạnh lên tay của hắn.
“ Con khốn này, dám cắn tao à?”
Một phát cắn bất ngờ khiến hắn nổi cơn thịnh nộ, không những không
buông tay ra mà còn nắm lấy tóc cô giật mạnh. Phương Nhã cắn răng chịu
trận, đầu chúi ngã về sau trong khi tay còn lại được phóng thích, ra sức quờ quạng về phía trước tìm kiếm thứ gì đó có thể níu mình lại.
“ Bộp, bộp!”
Tiếng bước chân ngày càng gần, kèm theo là tiếng hô hoán của những tên
đồng bọn. Cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề, cô túng quẫn giơ chân đá
ngay giữa háng tên khốn đó thật mạnh. Ngay lập tức hắn buông cô ra rồi
hai tay ôm chặt lấy chỗ bị đá, đau đớn kêu lên thất thanh.
Cô vô tình thoát khỏi tay tên côn đồ, tất nhiên không cần phải nói liền cắm đầu chạy thật nhanh, không dám quay đầu lại.
“ Bắt nó!”
Đêm dày đặc, không khí tĩnh lặng trong bệnh viện ngày càng trở nên u ám đáng sợ. Cô càng cắm đầu chạy, càng cảm thấy kỳ lạ. Thông thường vào
giờ này, tất nhiên bệnh viện sẽ đóng cửa. Vậy lý gì bọn chúng có thể vào đây được. Hơn thế nữa còn lộng hành truy bắt cô ngay tại giờ giới
nghiêm của bệnh viện???
Cô nghiến răng lao về phía bậc thang, sợ hãi càng thêm căng phồng trong lồng ngực, cầu mong có thể may mắn bắt gặp bảo vệ của bệnh viện, thậm chí là một người xa lạ nào đó.
Có như vậy cô sẽ cảm thấy bớt sợ đi một chút.
Nhưng, tại sao càng chạy thì cầu thang lại càng tối mịt như thế này????
Chạy được vài bậc thang, cô bỗng cảm thấy sau lưng mình không còn vang
lên tiếng ồn ào nữa. Vừa kịp nghĩ bản thân đã thoát được vòng vây thì
lúc này lại bị bàn tay như móng vuốt, túm l