The Smile

The Smile

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329803

Bình chọn: 9.5.00/10/980 lượt.

iều thứ nhất, là cô ta giấu mọi người. Đó cũng chính là không tôn trọng cậu, kể cả tình cảm của cậu.

Điều thứ hai, nếu như việc cô ra đi là một việc bình thường thì đối với cậu nó giống như một mất mát. Không phải là nơi gì xa xôi mà chính là quên hương của cậu. Nhưng cậu chính điều đó lại khiến cậu thấy khoảng cách giữa hai người lại ngày một xa hơn. Giống như cô đã không còn muốn làm bạn bè với cậu.

“ Chúng ta vẫn là bạn.” Hà Vi Băng hơi nhíu mày, nhìn cậu nói. Cô là người luôn có vẻ ngoài mạnh mẽ, cô không muốn lộ vẻ mềm yếu cho bất kỳ ai. Kể cả người thân hay bạn bè.

“ Bạn sao? Bạn mà cậu dám giấu chúng tôi?” Chan Jung Gyu hét lên. Cậu đến cuối cùng cũng không thể giữ được bình tĩnh.

“ Gyu! Bình tĩnh đi. Chúng ta hẹn nhau ra đây không phải là để cãi nhau.” Lưu Anh Phương thấy không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng. Cô kéo tay Chan Jung Gyu, đẩy cậu ngồi xuống ghế.

Chan Jung Gyu vẫn nhìn Hà Vi Băng. Cậu luôn có cảm giác như cánh cửa trái tim của cô đóng quá chặt. Dường như… là không muốn ai mở nó ra.

“ Thôi được rồi. Mỗi người nhường một câu. Chúng ta vẫn là bạn bè mà.” Hoàng Thiên Vũ cười, như muốn giảm bớt đi bầu không khí này.

Cuối cùng, buổi đi chơi này cũng chẳng dẫn đến đâu. Tình hình không khá hơn chút nào, thậm chí có phần xấu hơn. Bốn người mang theo nhiều tâm trạng cùng đi ra khỏi “ Góc khuất”. Rồi mỗi người đi theo một con đường rời khỏi.

Dù họ là bạn bè, Cùng đi chung trên một con đường lớn. Nhưng đến khi gặp ngã rẽ, mỗi người cũng sẽ đi theo một đường khác nhau. Mỗi con người đều có số phận của riêng mình, một cuộc đời của riêng mình, một tương lại của riêng mình. Trong thế giới rộng lớn này, cùng nhau đi một con đường ngắn ngủi cũng đã là duyên phận. Giữa ngã rẽ chia tách rồi biết đâu một ngày lại hội ngộ trên cùng một con đường.

Gặp lại sẽ là một chữ “duyên”, còn nếu không sẽ là một chữ “vô”.

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng.”

Lúc bốn người họ ra khỏi “Góc khuất”, trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Đèn đường được bật sáng. Lưu Anh Phương và Hà Vi Băng, hai người đi cùng một đường về nhà. Nhà họ khá là gần đây, lại vô tình cùng nằm trên một con phố.

Hai người, mang theo hai tâm trạng khác nhau, một người nhìn xuống đất, một người ngước mắt lên nhìn trời. Không ai lên tiếng. Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua, như muốn thổi bay lấy bọn họ.

Đứng giữa sóng gió con người chỉ như một cành cây yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị trôi dạt ra biển.

Ánh đèn đường hắt lên người bọn họ, tạo thành hai cái bóng đổ dài trên mặt đất. Giống như một bức tranh ảm đạm.

“ Cậu thật ra biết đúng không?” Lưu Anh Phương khẽ thở dài, nghiêng đầu sang nhìn người bên cạnh.

Hà Vi Băng im lặng, một lúc sau mới lên tiếng.

“ Biết gì chứ?”

“ Cậu biết mà vẫn im lặng. Cậu là đồ hèn sao?” Lưu Anh Phương nhíu mày. Có thể không ai hiểu hết được tâm tư của một con người. Thế nhưng cô từ nhỏ đã quen biết người này. Chẳng lẽ một phần tâm tư nhỏ cô cũng không biết sao?

“ Tớ không hiểu cậu đang nói gì cả.” Hà Vi Băng lắc đầu, đôi mắt với hàng lông mi dài khẽ rủ xuống, có chút gì buồn bã. Cô gái như đang trốn tránh sự thật. Vẻ kiên cường giờ phút này lại hoàn trộn cùng với yếu đuối.

“ Cậu hiểu! Chan Jung Gyu thích cậu! Cậu biết! Đúng không?” Lưu Anh Phương kéo tay Hà Vi Băng, hai người đều đứng lại. Anh Phương nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng cô lại trốn tránh ánh nhìn đó.

“ Nhìn thẳng vào tớ đây này. Các cậu đều là bạn tớ, không phải sao?”

“ Chúng ta là bạn.” Hà Vi Băng khẽ cười, đôi mắt nhìn về phía Lưu Anh Phương, đôi mắt đầy kiên cường không lộ rõ yếu đuối.

“ Nếu đã không thích cậu ấy thì đừng để cậu ấy nuôi hy vọng nữa. Việc cậu làm tàn nhẫn thế nào cậu biết không?”

“ Nhưng… tớ sợ khi nói ra sẽ không thể nào làm bạn đươc nữa.” Hà Vi Băng cười khổ.

Đúng vậy, cô chính là đang sợ hãi. Cô không muốn mình mất đi người bạn này. Một mối quan hệ trên mức tình bạn sau khi bị cắt đứt thì có thể làm lại được không? Cô thật sự do dự.

“ Đồ ngốc! Cậu đúng là đồ ngốc!”

“ Phải! Tất cả chúng ta đều là đồ ngốc.”

***

Căn phòng rộng lớn phủ một gam màu xám lạnh lẽo. Bên trong không bật đèn, tấm rèm dày ngăn cản ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào phòng. Toàn bộ đều chìm trong một một màn đêm mờ ảo. Thứ ánh sáng yếu ớt cùng với màu đen được pha trộn hài hòa một cách kỳ lạ.

Xung quanh không có lấy một chút độ ấm. Dường như cái không khí lạnh lẽo bên ngoài đã thấm sâu vào trong này. Không khỏi khiến người khác phải ru rẩy. Xác thịt lại ngắt, mà trái tim cũng đã đóng băng.

Trần Hà Duy nằm trên giường, vẫn là chiếc áo sơ mi màu trắng bị nhuốm hồng bởi máu đó nhưng nó đã sớm khô lại. Cả thân người hắn nó như lửa, khuôn mặt trắng bệch, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Hắn ngủ cũng không yên mà lăn qua lăn lại không ngừng.


80s toys - Atari. I still have