XtGem Forum catalog
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325193

Bình chọn: 9.00/10/519 lượt.

một công ty bất động sản nhờ vào các mối quan hệ mà lên sàn chứng khoán trước đây: “Họ có quan hệ rộng, trong khi trực tiếp liên hệ với quan chức thành phố ép bài của chúng ta xuống thì bộ phận
quảng cáo cũng đăng quảng cáo của họ trong vòng một năm, tiến hành tạo
áp lực trên tất cả các mặt. Chỉ tiếc là loạt báo của Lý Tiến Hiên liên
tiếp bị ép xuống, không thể đi đến kết thúc. Cuối cùng vẫn là do Lý Tiến Hiên tìm một người bạn học là phóng viên một tạp chí kinh tế viết bài
thì chuyện này mới coi như được làm rõ triệt để. Công ty Tín Hòa rốt
cuộc cũng chỉ là một công ty nhỏ, kinh doanh bất động sản chưa lâu, có
lẽ cũng không có kinh nghiệm quan hệ xã hội gì. Cô cứ tiếp tục theo dõi, có tin gì lập tức bá lại cho tôi.”

Vương Xán hiểu rằng, tất cả các tin không ngoài việc công ty bất động sản Tín Hòa tiếp tục có thái độ không thi hành với kháng nghị của những người mua nhà, dẫn đến việc họ có những hành động tiếp theo, thậm chí
có thể dẫn đến tình trạng đồng loạt yêu cầu trả lại nhà hoặc sẽ tố tụng. Nếu thật sự xảy ra tình huống đó, đoán chắc Trần Hướng Viễn sẽ quy lỗi
cho cô.

Vương Xán không thể hiểu được một người lý tính như Trần Hướng Viễn
tại sao lại có thể thiên lệch rõ ràng như vậy. Có lẽ trong lòng anh ấy,
lợi ích của nhà họ Thẩm còn quan trọng hơn cả sự tồn tại của cô – ý nghĩ này bỗng dưng xuất hiện làm cô có chút lo lắng. Cô tự nhắc nhở mình,
không được suy đoán bừa bãi như vậy.

Cho đến lúc tan sở, Trần Hướng Viễn vẫn không xuất hiện trên MSN,
cũng không gọi điện cho cô. La Âm đang bận trang trí nội thất cho ngôi
nhà mới, Vương Xán cũng ngại không dám đem tâm sự của mình ra làm phiền
cô ấy. Cô thu dọn bàn làm việc rồi uể oải bước ra cửa tòa soạn nhưng lại không muốn về nhà quá sớm. Cô sang đường vào Lục Môn ngồi một lúc, một
tay chống đầu, một tay buồn bã khuấy ly café.

“Uống café phải uống lúc nóng mới ngon.” Một giọng trầm vang lên trên đỉnh đầu Vương Xán. Cô ngẩng đầu lên nhìn, là Cao Tường.

“Anh Cao, chào anh.”

“Nghe nói khi tâm trạng không tốt nên ăn một chút đồ ngọt. Giờ này
chắc bánh ngọt của họ cũng nướng xong rồi, cô có muốn gọi một phần
không?”

Vương Xán thầm nghĩ, xem ra những lúc tâm trạng không vui có lẽ tốt
nhất nên chọn một chỗ không có ai quen biết để ngồi mới được. Nhưng tất
nhiên cô không thể để lộ ý nghĩ này, chỉ lắc lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu, hôm nay tôi không muốn ăn.”

Cao Tường ngồi xuống, gọi phục vụ bưng lên một ly café. Vương Xán để ý thấy anh ta cũng giống Trần Hướng Viễn, uống café đen không thêm đường
và sữa. Anh thong thả nâng ly café lên rồi nhấp một ngụm: “Cô Vương, cô
có tin không, khi thấy những người trẻ tuổi phiền muộn, có lúc tôi lại
rất ngưỡng mộ.”

“Không cần an ủi tôi như vậy đâu. Tôi nghĩ, anh sẽ cảm thấy những muộn phiền này nhỏ nhặt và nực cười.”

“Tất nhiên không nực cười. Chỉ có những cô gái trẻ như cô mới có thừa sức lực để phiền não vì một lý do không thực tế.”

Vương Xán cười bối rối: “Chỉ e là tôi đã qua cái tuổi phiền muộn vì
những lý do không đâu rồi. Những lo lắng của tôi rất thực tế.”

“Khi tôi còn trẻ cũng đã từng phiền muộn vì những lý do không thực
tế. Tin tôi đi, cô Vương, phiền muộn vì một lý do thực tế với những lý
do không thực tế có điểm khác biệt đấy. Nhưng nếu tiếp tục nói thì sẽ
trở thành một ông già nhiều chuyện.” Cao Tường bỗng chuyển chủ đề: “Cô
Vương, gần đây tôi có làm đại diện cho vài nhãn hiệu rượu nho của Tây
Ban Nha. Cuối tuần này tôi tổ chức một bữa tiệc thử rượu ở quán bar Fly. Tôi muốn mời cô tham gia.”

“Tôi viết bài về tin tức bất động sản nhưng có thể giúp anh mời phóng viên về mảng này, không biết anh Cao muốn đăng bài viết trên chuyên mục kinh tế hay chuyên mục cuộc sống hiện đại?”

“Về vấn đề phóng viên liên quan tôi đã hẹn xong rồi.” Cao Tường cười, làn da đen vì rám nắng làm cho hàm răng anh càng trắng hơn: “Cô Vương,
tôi có thể mời cô đến với tư cách một người bạn được không? Đến đó
thưởng thức rượu, nghe nhạc, không yêu cầu phải viết bài.”

“Ồ, vậy à? Vương Xán cười gượng nói: “Nhưng tôi không hiểu gì về rượu nho, cũng không hiểu về cách thử rượu.”

“Điều này không cần lo lắng, chúng tôi vốn không có truyền thống uống rượu nho lắm. Nói là bữa tiệc thử rượu chứ thật ra là những người kinh
doanh học đòi làm sang, ngoài việc liên lạc những khách hàng cũ, tiện
thể cũng thay người tiêu dùng giới thiệu mà thôi.” Cao Tường lấy ra một
phong bao đựng thiệp mời đưa cho Vương Xán, phía trên có một dòng chữ
nắn nót: “Thân mời cô Vương mở thiếp” rồi nói: “Tôi vốn định nhờ Tô San
giúp tôi chuyển cho cô, đúng lúc gặp cô ở đây, cô nhất định phải đến
đấy.”

Vương Xán đồng ý rồi nhận thiệp mời: “Tôi cảm thấy việc thử rượu vẫn
là một việc thần bí, lắc lắc, ngửi rồi thử mà đã có thể biết được rượu
ngâm bao nhiêu năm, khí hậu lúc đó thế nào, loại nho nào. Hơn nữa còn có thể miêu tả hương vị của rượu bằng những từ ngữ rất lạ: mê hoặc, rực
rỡ, tinh tế, cổ xưa… Tóm lại, tôi không thể tưởng t