Old school Easter eggs.
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324393

Bình chọn: 8.00/10/439 lượt.

bỗng đập liên hồi. Nhưng Trần Hướng Viễn lại dường như hoàn toàn
không cảm nhận được nhịp đập vội vàng của trái tim cô, anh quay đầu, ấn
vào nút điều chỉnh nhiệt độ trên ấm café, chăm chú đợi café chảy ra quá
nửa ấm rồi tắt máy. Anh đổ café đã pha ra cốc, bọt café màu nâu đỏ rất
bắt mắt, hương thơm đậm đà.

“Uống đi em. Đây là bột café Colombia anh mua ở quán Lục Môn đấy, hương vị đúng là rất tuyệt.”

Hai người ngồi xuống bàn ăn, Vương Xán nhìn anh cho thêm sữa và đường vào cốc của cô, cười nói: “Đồng nghiệp Lý Tiến Hiên luôn cười em, anh
ấy nói rằng theo cách cho đường và sữa của em thì tốt nhất nên đi uống
ca cao nóng.”

Trần Hướng Viễn mỉm cười: “Anh không nghĩ uống café mà lại có quy tắc kì quái như thế, thói quen của mỗi người là điều quan trọng hơn.”

Uống xong café, Trần Hướng Viễn bước vào bếp rửa ấm pha và cốc, nhìn
từng động tác ngăn nắp của anh, sự rung động trong lòng Vương Xán lúc
trước lại trỗi dậy. Cô ngượng ngùng, không dám nhìn tiếp, bước ra phòng
khách, đứng ở cửa sổ phòng nhìn ra ngoài, ánh mặt trời như thiêu đốt,
con đường phía dưới như ngày càng nóng hơn.

Vương Xán tựa đầu vào cửa kính cũng có thể cảm nhận được cái nắng gây gắt đó. Không biết bao lâu sau, Trần Hướng Viễn bước tới sau lưng, hai
tay ôm chặt lấy cô, cằm anh tì lên tóc cô. Vương Xán thu tầm mắt lại,
xoa những ngón tay thon dài của anh. Trần Hướng Viễn nắm chặt tay cô,
chạm đến môi cô rồi hôn say đắm, hơi nóng phả ra đầu ngón tay mang đến
một cảm giác khó tả. Vương Xán không muốn tiếp tục tỏ ra thận trọng, cô
quay người ôm lấy cổ anh, kiễng chân hôn lên môi anh.

Một không gian êm đềm và riêng tư như vậy đi kèm với tiếng dương cầm
cảm động lòng người, nụ hôn này càng lúc càng nồng cháy, không giống với những lần động chạm nhẹ nhàng trước đây của hai người. Vương Xán ghì
chặt lấy vai Trần Hướng Viễn, ý thức mơ hồ đón nhận nụ hôn của anh.

Chưa từng có ai hôn cô sâu và dài như vậy, cô không thể tả được trong lòng mình đang lo lắng hay hưng phấn nữa, tiếng đập của trái tim cứ
thổn thức bên tai, không biết từ bao giờ người cô đã áp sát người Trần
Hướng Viễn.

Cửa bỗng mở ra, Vương Xán kinh ngạc đồng thời cũng cảm thấy vòng tay
Hướng Viễn ôm cô cứng đờ. Từ bờ vai của anh, cô chỉ nhìn thấy Thẩm Tiểu
Na mở cửa, ôm một quả dưa hấu bước vào, tiện tay vứt chìa khóa ở cạnh
cửa. Vương Xán và Thẩm Tiểu Na mặt đối mặt, cả hai đều vô cùng kinh
ngạc.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Vương Xán nảy sinh vô số ý nghĩ khác
nhau. Cô khóc dở mếu dở phát hiện ra, điều đầu tiên cô nghĩ đến là mình
vẫn còn may, nếu sự xuất hiện kì quặc của Thẩm Tiểu Na muộn thêm mấy
phút nữa, với sự say đắm như vừa rồi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện
gì. Kiểu bối rối đó đúng là làm cô không có chỗ để chui xuống.

Mặt Vương Xán nóng bừng nhưng lại hiểu được rằng, nếu thiếu sự che
chắn của Trần Hướng Viễn, cô sẽ không tránh được việc để lộ mình trước
ánh mắt của Thẩm Tiểu Na, chỉ đành giữ nguyên trạng thái đó không cử
động.

Thẩm Tiểu Na lấy lại được bình tĩnh trước, chỉ nheo mắt một cái,
không có chút gì tỏ ra mình là người chen ngang, ung dung bỏ dép ra,
chân không bước vào nhà đồng thời cũng chào hỏi: “Vương Xán, chào cô.”

Vương Xán miễn cưỡng trả lời lại: “Chào cô.”

“Sao em lại đến đây?” Trần Hướng Viễn trầm tiếng.

“Không phải em cố ý đến đây làm phiền hai người đâu. Anh xem, quả dưa hấu này to quá, một mình em ăn không hết nên mới mang lên đây chia cho
anh một nửa.” Thẩm Tiểu Na nhanh nhẹn giải thích, không có chút hàm ý gì khác. Cô đi qua chỗ anh đứng, bước vào bếp rồi tự nhiên lấy trên kệ ra
một con dao chia quả dưa làm hai, một nửa cho vào túi giữ hoa quả, một
nửa cho vào tủ lạnh, sau đó quay đầu, nhếch mép, rõ ràng có ý trêu đùa
Vương Xán: “Cô có ăn dưa hấu không?”

Vương Xán cũng coi như đã tranh thủ lúc vừa rồi chỉnh lại quần áo,
không có ý định nói chuyện khách sáo với ai. Cô đẩy Trần Hướng Viễn ra,
không thèm để ý đến Thẩm Tiểu Na rồi với lấy túi xách. Trần Hướng Viễn
chạy lên trước một bước: “Anh tiễn em!”

“Không cần đâu!” Cô giật lấy túi xách: “Tạm biệt!”

Trần Hướng Viễn chạy theo cô ra ngoài: “Vương Xán, xin hãy nghe anh giải thích.”

“Về chuyện một mình không ăn hết cả một quả dưa sao? Cái này không
khó nói lắm! Không cần đâu.” Thang máy dừng trước mặt Vương Xán, cô bước vào, quay người làm động tác ra hiệu anh: “Xin dừng bước.”

Giọng nói của cô không để anh nói được thêm câu nào. Bên trong thang
máy có một phụ nữ dắt theo một em bé nhìn anh một cách kì lạ. Trần Hướng Viễn chỉ đành dừng lại ở phía ngoài thang máy.

Vương Xán xuống đến tầng một, bước ra khỏi tòa nhà. Lúc này đã xế
chiều, trời cũng bớt nóng hơn nhưng không khí oi bức vẫn bao trùm. Cô
buồn rầu bước đi vài phút, trán toát mồ hôi mới nghĩ ra là phải gọi một
chiếc taxi.



Vương Xán luôn biết hưởng thụ khi sống cùng bố mẹ, cô luôn nhận được
tình yêu thương vô bờ bến của bố mẹ, không cần phải lo lắng bất kì điều
g