
vẫn chưa đến thời điểm phải như vậy đâu nhé!”
La Âm đành nhận thua: “Tớ sợ cậu rồi, có dũng khí lắm, rất đáng khen! Thế giới là của các cậu, đi đâm đầu vào tường đi! Tớ không cản cậu đâu, chúc phúc cậu một lần nữa.”
Lời chúc phúc của La Âm đã phát huy tác dụng, cơ hội cuối cùng cũng đến với Vương Xán.
Tuần san nhà đt gần đây liên tục nhận được điện thoại của độc giả, họ muốn được tư vấn về tính khả dụng khi chuyển từ tài khoản doanh nghiệp
sang tài khoản công quỹ. Vương Xán báo cáo với chủ nhiệm Dương, nghĩ đến việc gần đây có khá nhiều người hỏi câu này, cô bèn thảo một kế hoạch
viết bài.
Vì quen biết người trong nghề, Vương Xán lập tức gọi điện cho Trần
Hướng Viễn, nhờ anh đưa ra một vài quan điểm về vấn đề này. Trần Hướng
Viễn tỏ ra khó xử nhưng vẫn nói: “Ngân hàng có bộ phận chuyên phụ tránh
về tuyên truyền đối ngoại, nghiệp vụ cho cá nhân vay tiền mua nhà trả
góp hay cho các doanh nghiệp vay tiền đều không nằm trong phạm vi tôi
phụ trách, tôi không tiện nói gì cả.”
“Vậy anh có thể liên hệ giúp tôi một người phụ trách về vấn đề này được không?”
Trần Hướng Viễn im lặng một lát rồi cũng đồng ý. Một lát sau, anh gọi điện hẹn Vương Xán buổi chiều đến ngân hàng anh phỏng vấn.
Ngân hàng thành phố nơi Trần Hướng Viễn làm việc nằm bên khu kiến
trúc phương Tây cũ cạnh bờ sông. Đi lên những bậc thềm, Vương Xán thấy
không gian ở đây rất tĩnh mịch, đại sảnh cao kết hợp với mặt sàn cổ
kính, nhìn có cảm giác trang trọng.
Trần Hướng Viễn từ trên lầu đi xuống đón Vương Xán. Anh vẫn như
thường ngày, mặc một chiếc áo vest màu xanh đen kết hợp với sơ mi trắng
và cavat màu xanh đậm. Thật ra tất cả đồng nghiệp của anh đều mặc đồng
phục như vậy, thế nhưng Vương Xán không thể không thừa nhận, cho dù mang đồng phục thì anh vẫn mặc đẹp hơn những người khác. Đồng thời Vương Xán cũng tự chế giễu bản thân, cô không phải là không có tế bào đam mê yêu
đương. Nhưng tế bào ấy phát huy tác dụng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Không biết vì có sự giới thiệu của Trần Hướng Viễn hay do ngân hàng
quan tâm đến chuyên mục này của tòa soạn mà cuộc phỏng vấn được sắp xếp
riêng tại phòng họp nhỏ của ngân hàng. Một phó giám đốc bộ phận đã giải
thích tỉ mỉ những câu hỏi của độc giả. Anh thừa nhận những chính sách
liên quan đã được công bố từ lâu, chỉ là trong quá trình thực hiện giữa
các ngân hàng lại phát sinh những khó khăn về liên kết. Đồng thời anh ta cũng hứa sẽ coi trọng các yêu cầu của khách hàng, thông báo về ngân
hàng của tỉnh, nghiên cứu cách giải quyết nhanh chóng vấn đề này.
Cuộc phỏng vấn kết thúc thuận lợi, Vương Xán cảm thấy rất vui. Cô đến văn phòng của Trần Hướng Viễn nói lời cảm ơn. Trần Hướng Viễn tiễn cô
xuống, nhìn khuôn mặt tràn đầy niềm vui của cô cùng với đôi mắt dường
như biết cười, trong lòng anh cũng có chút xúc cảm không thể gọi tên.
Trần Hướng Viễn tiễn Vương Xán đến cửa ngân hàng, nhìn ánh nắng chói
chang, anh nói: “Tôi còn phải làm việc nên không thể đưa cô về tòa soạn
được, cô đợi ở đây một lát. Tôi xuống gọi taxi giúp cô.”
“Không, không cần đâu!” Vương Xán xua tay: “Anh cứ làm việc đi, tôi
đi bộ một lát. Tôi thích nhất là mùa này, mùa hè vừa bắt đầu, cũng không phải quá nóng.”
“Lần đầu tiên tôi nghe có người nói thích mùa hè đấy!”
“Vâng, từ bé tôi đã thích mùa hè rồi! Mùa hè được mặc váy đẹp, lại có thể ăn nhiều dưa hấu! Tôi rất thích ăn dưa hấu, có thể ăn hết nửa quả
một lúc đấy.”
Khuôn mặt Trần Hướng Viễn như thoáng suy nghĩ điều gì, Vương Xán
nghĩ: “Thôi toi, có lẽ lời tự bạch ăn nhiều của mình đã khiến người đàn
ông tỉ mỉ mà coi trọng cuộc sống thanh nhã này sợ chết khiếp. Thực đúng
là đáng chết!” Thế nhưng Trần Hướng Viễn lại cười, ôn tồn nói: “Lý do
thích mùa hè hay lắm! Vậy nhé, hôm khác chúng ta gặp lại!”
“Tạm biệt!”
Vương Xán nhanh chân bước xuống bậc, khi đi trên đường Lâm Âm, cô vui vẻ nghĩ: “Ừ, đúng vậy, chúng ta hẹn hôm khác gặp.” Cô thấy trời xanh
trong vô cùng, gió cũng phẳng lặng, từng tia nắng chiếu qua những tán
cây tạo cảm giác rất dễ chịu. Cho đến khi về tòa soạn viết bài, niềm vui ấy vẫn hiện rõ trên khuôn mặt Vương Xán khiến chủ nhiệm Dương và đồng
nghiệp của cô cũng thấy kinh ngạc.
Bài viết của Vương Xán được nộp lên, cô cảm ơn Trần Hướng Viễn qua
MSN, anh chỉ trả lời lại một câu: “Đừng khách sáo” rồi không nói gì thêm nữa.
Vương Xán có thể hiểu anh rất bận rộn, bản thân cô cũng vậy, công
việc hàng ngày cũng được xếp lịch dày đặc, ra ngoài phỏng vấn, tham gia
hoạt động của các nhà đầu tư, quay về tòa soạn viết bài, hoàn thành chủ
đề mà chủ nhiệm Dương đã giao.
Hiếm lắm mới có thời gian rảnh một chút, hai người chỉ nói chuyện vài câu. Tuy nhiên, ở trên mạng Trần Hướng Viễn còn trầm lặng hơn cả bên
ngoài, dường như anh không có chút nhã hứng nói chuyện phiếm hay tâm sự. Nhiều lúc, chỉ vừa chào hỏi xong, anh đã gửi cho cô một loạt tin tức
ngân hàng, báo cáo tài chính, thậm chí là phân tích thị trường chứng
khoán. Rõ