
h “Cho nên ở nhà của ta cùng người khác lên giường sao?!”
Dương Kiến Trữ tuy cứng họng nhưng vẫn muốn vãn hồi,Nguyễn Miên Miên thật sự không thể nhịn được nữa hét lên,“Mẹ nó, ngươi có chơi hay không có chơi? Muốn chơi thì ra chỗ khác mà chơi,đừng xem ta trở thành kẻ ngốc để lừa gạt,chúng ta hôn cũng đã hôn xong rồi,cũng không cần kết hôn,ta sẽ nói chuyện với mẹ, ngươi lập tức, lập tức…… thu dọn đồ của ngươi cút khỏi nhà ta,mặc quần áo đi,nhìn thật buồn nôn………..”
“Miên Miên……”Vẻ mặt Dương Kiến Trữ có chút khó khăn.
Nguyễn Miên Miên nổi giận“Anh có đi hay không?! Nếu không đi sau này không có mặt mũi gặp mặt……”
“Được,tôi đi là được……” Dương Kiến Trữ bất đắc dĩ nói:“Vậy cô…… nếu cô ở nhà một mình thấy sợ thì có thể tìm ta……”
“Hừ……” Nguyễn Miên Miên lạnh lùng nói:“Cái đó thì không cần,ta sẽ đem đổi chìa khóa……”
Đỡ phải thấy người chán ghét đó nữa.
Dương Kiến Trữ vẻ mặt có chút cứng ngắc,bất đắc dĩ mặc quần áo và thu thập vật dụng thật chậm.
Nguyễn Miên Miên không thể nhịn được nữa“Ta đi ra cửa trước,chờ ngươi đi rồi ta rồi trở về, cho ngươi 20 phút…… Ta đỡ phải buồn nôn!”
Cô một phút cũng không muốn nhìn người đàn ông này .
“A……” Nàng buồn bực đóng mạnh cửa lại,tên Dương Kiến Trữ thật sự là làm người ta chán ghét!
Loại đàn ông muốn ăn chùa,cô sớm không thể nhịn được nữa,trong lòng cô lúc này cực không tốt, thế nhưng cô đi đến đây một mình,coi như là cho chính mình một công đạo, không cần buộc chính mình cùng hắn đi xuống.
Mẹ ơi! Làm sao khai báo đây?
Nguyễn Miên Miên lấy điện thoại di động ra, nhìn bên trong màn ảnh, lạnh lùng hừ nói:“Có cái này còn sợ mẹ nói gì nữa sao……”
Cô còn có chút oan ức nha,lại để đàn ông lòng lang dạ sói ở trong nhà còn nuôi không hắn mười ngày qua,thật sự là ngu ngốc mà…… Nhưng may mắn là chỉ mới thử hôn chứ nhất định không có lên giường…Đây là chuyện duy nhất mà Nguyễn Miên Miên thấy may mắn……tuy có chút khó chịu.
“A…… Mẹ ơi, lão nương lại thành người dư thừa,có phải cả đời lão nương này nhất định không có ai thèm lấy a?!” Nguyễn Miên Miên nhìn về phía bầu trời hét to,cả người đau nhức!
Nguyễn Miên Miên buồn bực hét lên hai tiếng, cũng không thèm chú ý đến hình tượng nữa, mông ngồi bệch xuống mặt đất,buồn bực thở dài.
Trên đường nhiều xe chạy qua lại,không có ai chú ý đến cô.
Miên Miên ngồi ngơ ngác đếm thời gian, chán đến chết a,chẳng qua là thất tình thôi mà cô sớm thành thói quen .
Hơn hai mươi năm nay cô chỉ dựa vào bản thân,tuyệt đối không vì gã đàn ông đáng ghét ấy mà khóc,đó là chuyện thường gặp ở những cô gái khác mà cô tuyệt đối không như vậy!!
Chẳng qua cô chỉ thầm than“Lão thiên gia a,lão nương thật sự rất muốn gả ra ngoài , vì sao…… Lão nương lại không có giá ?! Thật là không có thiên lý ……”
Dương Kiến Trữ chết tiệt kia lại có cô nàng giàu có coi trọng hắn? Rất không có thiên lý,vì sao cô lại không có người để ý?!
“Ô……” Đột nhiên có một con mèo toàn thân màu trắng đi đến trước mặt cô,cô ngẩn người ngơ ngác nhìn vào cặp mắt xanh biếc có chút ngu ngơ kia.
Chồn bạc hừ lạnh một tiếng,đúng là cô nàng ngu ngốc !! con ngươi Xanh biếc hàm chứa châm chọc.
“Con mèo xinh đẹp như vậy……” Nguyễn Miên Miên móng vuốt có chút ngứa,nhìn xung quanh phát hiện không chừng có chủ nhân của nó,thấy không có ai nàng duỗi hai tay ôm con mèo vào trong ngực,cười gian xảo như kẻ trộm: “ Bán được,bán được,mất một gã đàn ông xấu lại nhặt được một con mèo tốt…”
Cô nhìn theo thứ tự từ trên đến sống lưng, cười tủm tỉm nói,“Mèo con! nói cho chị biết, ngươi giá trị bao nhiêu tiền a? Đem ngươi bán đi ta kếm được một mớ lại có thể khỏi phải đi công tác, ha ha……”
Trên trán Miêu miêu chảy xuống một gọt hắc tuyến……
Cô nàng ngốc này…. hắn là chồn bạc tôn quý, chứ không phải là mèo ngốc đâu nha!!
“Ha ha, kiếm được rồi …… tên Lam Dạ Hiên ấy, con bà nó,lão nương đem con mèo này bán xong liền đi từ chức,sau này không bao giờ bị anh áp bức nữa ……” Nguyễn Miên Miên tâm tình đột nhiên thoải mái cực kỳ,ngắm trái rồi lại ngắm phải,sau đó ẳm mèo con chạy như điên về nhà,vẻ mặt y như kẻ trộm…….
Cô chạy một hơi về nhà, thở hổn hển, mệt giống cún con,bạch miêu lại an nhàn nhìn nàng ,dáng vẻ tự nhiên khuôn mặt còn có chút tự đắc.
Con mắt xanh biếc kia nhưng lại hàm chứa một tia châm chọc.
Nguyễn Miên Miên giật mình, cũng không biết có phải hay không chính mình cảm thấy thân thiết với con mèo này?
Vỗ móng vuốt mập mạp trên người con mèo, nói:“Được lắm mèo con nhỏ,hãy ở bên cạnh chị thật tốt,chờ ngày mai chị hỏi kỹ giá rồi bán sau, ha ha……”
Bạch miêu một giọt hắc tuyến rơi xuống,cô nàng này……
Nguyễn Miên Miên cười đắc ý giống như có mỹ nam ở bên mình,bộ dáng như khí thế lên hẳn nhưng mà sự thật lập tức cắt đứt suy nghĩ của cô ,Dương Kiến Trữ theo kéo thùng đồ đi ra cửa thang máy quay sang nhìn nàng đang ôm mèo con ngẩn người“Nguyễn Miên Miên……”
Hắn nghĩ mình còn có chút hy vọng trong con ngươi có ngọn lửa nhỏ từ từ bốc cháy, nghĩ đến Nguyễn Miên Miên còn nhớ đến hắn.
Nguyễn Miên Miên ôm chặt con mèo đi vào thang máy,hít một hơi định thần rồi tung một cước đá hắn ra, hừ lạnh nói:“Đồ xấu xa,