
àm luôn cho hắn một cốc, mà hắn cũng không hề có ý từ chối.
- Ngon lắm, đúng không anh, em làm mà. Hô hô.
- Không phải em chỉ mua đồ có sẵn, về thêm đá cho tôi ăn à?
- Không hề, không hề nhé, em không những thêm đá mà còn giúp
anh khuấy lên cơ đấy, cho cả thìa vào. Công việc vô cùng cực nhọc đấy
nhé.
- Lại đây!
- Dạ?
Tôi nói sai gì sao? Tôi xị mặt xuống. Tên này, sao có thể tìm ra lỗi ngữ pháp trong một câu nói hết sức thận trọng kia của tôi thế chứ. Tôi nghi hoặc bước lại gần hắn, trên đoạn đường ra pháp trường ấy, vẫn không
quên hút vài lần yogurt lỡ có chết yểu thì cũng không hối hận.
Vừa đến gần bàn làm việc của hắn, thì eo tôi bị người đó ôm lại, siết
chặt kéo đến trước mặt hắn. Người ngồi, kẻ đứng thế này, có chút không
tự nhiên lắm, tôi đang định giãy ra thì hắn càng siết chặt hơn, ngửa mặt lên nhìn tôi, và truyền thánh chỉ:
- Hôn tôi.
- Dạ?
- Tôi bảo em hôn tôi.
- …
Hôm nay có lẽ vì yogurt ngon, nên tâm trạng của tôi rất vui, tôi cảm
thấy người đàn ông trước mặt mình không như ngày thường, lúc này không
hiểu sao, tôi thực sự muốn hôn hắn. Tôi cúi đầu, đưa nhẹ môi ra trước,
chạm nhẹ vào môi hắn, chưa đủ lâu để dứt ra thì hắn hôn tôi. Một nụ hôn
nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng. Tôi đưa tay vòng qua cổ hắn, cũng đáp trả
lại nụ hôn của hắn, có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất
tôi hôn hắn một cách tự nguyện.
- Yogurt rất ngon ! – hắn thản nhiên nói với tôi. Nhưng mà cái ly tôi vừa đem vào hắn ta có nếm ngụm nào đâu cơ chứ.
- Cô biết tên tôi rồi đúng không, tôi là Lâm, cô tên là gì? Cô sống ở miền trung à?
Một giọng nói vang lên đánh thức tôi trở về với hiện tại. Nếu không phải đã biết anh ta là Lâm thì có lẽ tôi đã nhầm với một ai đó. Giọng nói
giống hệt hắn ta.
- Anh cứ gọi tôi là Cenci – tôi cực kì thích tên tiếng anh của mình,
Cenci, Sand Sea, cát và biển, cũng là cái tên mà Quỳnh và Lan thường gọi tôi khi chúng tôi du lịch ở nước ngoài.
- Tên rất hay cũng rất ý nghĩa! – tuy là anh ta nói không lớn nhưng tôi lại nghe rất rõ.
- Anh biết ý nghĩa của nó? – trong giọng nói mình, tôi nghe được vẻ hốt
hoảng. Chỉ trừ Quỳnh và Lan thì chỉ có hắn mới biết được ý nghĩ của tên
tiếng Anh của tôi, ngay chính Quân còn không biết.
- À, không. Tôi chỉ cảm thấy vậy, hình như là có một ý nghĩa nào đó, cô mới chọn tên đó cho mình đúng không?.
- Vâng ! – tôi thở phào.
- Cô sao vậy?
- Không có gì. Chỉ là không mấy ai thấy tên tôi ý nghĩa lắm.
- Còn tên Việt Nam…
- Anh có thể gọi tôi là Cenci – biết là không lịch sự lắm, nhưng tôi vẫn ngắt lời hắn nhưng bằng tiếng Anh.
- Cenci, cô đi du lịch à? Hay định cư bên đây? À không phải định cư nhỉ, định cư sao ở khách sạn được?
- Tôi du lịch. – tôi lại trả lời bằng tiếng Việt.
Một cốc cacao nóng được mang lên, tôi chậm rãi ngồi thưởng thức, vừa
uống vừa ngắm biển. Cát và biển, cát và biển … đang nghĩ đến đó thì tôi
lại nghe tiếng của người ngồi đối diện.
- Cô dùng xong chưa? Cô có cùng về khách sạn không?
- Tôi muốn đi đây chút việc. –tôi chẳng muốn ở cùng anh ta thêm nữa.
- Cô đi đâu? – trông vẻ mặt hốt hoảng của anh ta tôi cảm thấy buồn cười, cứ như là anh ta sợ tôi một lần nữa “ngâm” mình dưới biển vậy.
- Tôi đi siêu thị, muốn mua vài món ăn vặt.
- Tôi đi cùng cô. – anh ta đáp câu tốc độ còn nhanh hơn tôi dứt câu.
- Yên tâm, anh cứ về chăm sóc vợ mình, tôi không xuống biển lần nữa đâu. Tôi đi đây. Cảm ơn anh về cốc cacao, có dịp tôi sẽ mời lại anh.
- Tôi muốn đi siêu thị, mua một ít đồ cho vợ mình. Nhưng tôi không biết đường ở đây.
- …
- Chỉ cần cô chỉ đường, lần sau tôi sẽ tự nhớ và tự đi .
- Đi thôi. –tôi cũng chẳng nỡ từ chối dù không muốn, nhưng anh ta có vẻ rất quan tâm vợ mình.
Mặc dù, tôi đúng là không giỏi ở khâu nhớ đường nhưng tôi IQ cũng không
đến nỗi thấp, lại còn ở đây cả bốn tháng thì cũng thể quên mất con đường Carlisle mà mình thường xuyên đi này. Bốn tháng ở đây, ngoài đường đi
dọc xuống biển thì tôi chỉ đi đến siêu thị để sắm vài vật dụng cần thiết cho bản thân. Ngay cả áo quần tôi cũng mua ở đây nữa. Siêu thị này gần, nên bình thường tôi cũng không muốn đi taxi, tiết kiệm những khoản vặt
này thì tôi có thể trốn ở đây vài tháng, vừa tiết kiệm lại vừa như tập
thể dục.
Vì ngại đi bộ với anh ta nên tôi đành phải chọn một chiếc taxi để đi đến Coles Supermarket. Thực ra thì Coles rất gần, chỉ cần đến ngã tư đường
Carlisle rẻ phải sang Barkly là đến nơi. Chúng tôi cùng nhau bước vào
Coles. Tôi thường đến siêu thị chỉ với lí do đơn giản là nó gần và tôi
lười.
Tôi không hiểu anh này, lấy sức ở đâu ra mà nói nhiều đến vậy. Suốt trên đường đi, anh ta cứ luyến thoắng, mồm không bao giờ khép được, nào là
khen thành phố đẹp, nào là khen những tòa nhà đẹp, khen con người ở đây
thân thiện … nhưng tôi chẳn