XtGem Forum catalog
Tao Yêu Mày, Thằng Điên À

Tao Yêu Mày, Thằng Điên À

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326333

Bình chọn: 7.5.00/10/633 lượt.

ông gian xung quanh bỗng yên tĩnh lạ. Nhận thấy có điều gì không ổn, người chồng đỡ vợ, hai người từ từ tiến lại gần, khuôn mặt khắc khoải chờ đợi câu trả lời, những nếp nhăn trên trán dày thêm, tim đập liên hồi. Vị bác sĩ không cao lắm, da ngăm, khuôn mặt hình chữ điền phúc hậu, chầm chậm gỡ nón ra, nắm chặt ở tay. Ông nhìn gia đình bệnh nhân, nhìn cặp vợ chồng, nhìn hai cậu anh trai, và nhìn cả cậu bạn trai nữa, ông cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng hết sức có thể nhưng với họ, dù thế nào đi nữa, đón nhận câu nói đó từ ông lại là một việc rất đau đớn.

-Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng…hết sức…!

Cố gắng hết sức ư? Nói vậy lẽ nào…

-Không…không…không thể nào đâu!!! Không…!!! Con gái ơi!!! Con gái của tôi…Huhu…

Người mẹ đau khổ khuỵu xuống, người cha cũng nước mắt tuôn trào, ôm ghì lấy vợ, khóc không thành tiếng. Hai cậu anh trai, người không đứng vững, ngồi phịch xuống đất, người quay mặt đi, cố ngăn không cho nước mắt rơi. Chưa có ai từng nghĩ rằng, rồi đứa con gái, đứa em gái này sẽ ra đi trước. Có ai mà ngờ đâu chứ? Phải nói đến chàng trai kia. Đôi mắt vẫn nhìn mở to, không tin vào những gì mình vừa nghe được. Cậu lay lay vai bác sĩ.

-Bác sĩ, ông…ông đừng đùa. Không vui chút nào đâu. Làm sao mà cô ấy…cô ấy có thể…

-Cậu bình tĩnh đi! – Bác sĩ giữ chặt hai cánh tay rắn chắc của Rain, nhìn thẳng vào mắt cậu. Sự thật là sự thật, ông không thể đùa với những chuyện thế này được. – Cô ấy nằm bên trong. Nếu không tin cậu có thể tự mình xác thực. Tôi xin lỗi vì đã không cứu được cô ấy. Xin lỗi cậu!

Cúi đầu tạ tội, bác sĩ gỡ cánh tay của Rain ra, lướt đi qua cậu, qua gia đình của cô gái. Rain bàng hoàng, vội vàng chạy vào trong, cậu muốn tìm kiếm một cái gì đó…là một chút hi vọng chăng? Chắc chắn, chắc chắn bước vào trong căn phòng đó, cậu sẽ thấy người con gái đó, với mái tóc xõa dài, nở nụ cười rạng rỡ, tinh nghịch, trêu cậu.

“Đồ ngốc, bị lừa rồi!”

Nhưng không, sự thật là sự thật, sự thật này quá đỗi bàng hoàng, quá đau đớn. Trước mặt cậu, là chiếc giường màu trắng, trên chiếc giường ấy có một cô gái, từ trên xuống dưới được che phủ bởi lớp khăn trắng. Bước đến gần, cậu run run kéo chiếc khăn ra. Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là mái tóc xõa dài đó, đôi môi đó, nhưng không còn tươi tắn như trước. Cô gái ấy, không hề cười. Và chắc có lẽ, mãi mãi, mãi mãi cô cũng sẽ không cười nữa. Khẽ vuốt má cô, cậu đau đớn nhìn làn da trắng bệch, cơ thể cô lạnh lẽo, không còn chút gì gọi là “sức sống” cả.

-Đừng đùa nữa. – Rain nghẹn ngào – Trò này không vui chút nào đâu.

-…

-Chúng ta đổi trò đi. Tao không muốn chơi trò này nữa đâu. – Rain tiếp tục nói, có giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má. Cậu cúi mặt xuống, thì thào. – Làm ơn….Tỉnh dậy đi mà….Làm ơn…

Không gian lạnh lẽo, tái tê lòng người…

-Đừng chết…Làm ơn hãy mở mắt ra đi...A…hơ…

Giật mình tỉnh dậy, thở hồng hộc và nhìn quanh, thì ra chỉ là giấc mơ. Một cơn ác mộng. Lưng áo ướt đẫm, mặt đầy mồ hôi, Rain xoa hai bên thái dương, khẽ lắc đầu. Đưa mắt nhìn Wind đang ngủ say trên chiếc giường trắng, hơi thở đều đều, lồng ngực nhịp nhàng lên xuống bên trong chiếc chăn trắng tinh, Rain thở phào nhẹ nhõm. Phải rồi, người con gái cậu yêu thương vẫn còn ở đây cơ mà, cô ấy chẳng đi đâu cả. Khẽ đưa tay, cậu vén vài sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt Wind, lướt qua phần băng trên đầu, vuốt nhẹ da mặt mịn màng, rồi tiến dần xuống đôi môi hơi nhợt nhạt. Rain nhớ đôi môi hồng hồng trước kia, mềm mại và ngọt ngào. Hôn lên đôi môi ấy như nếm một cây kẹo bông vậy. Lại ngồi xuống bên cạnh Wind, cậu nhẹ nhàng cầm tay nó lên, nắm chặt.

Đã 2 ngày rồi, mà nó vẫn chưa tỉnh. Ai cũng lo lắng, bồn chồn. Vy sau khi biết chuyện đã bỏ ngay cuộc hẹn với Hoàng mà cùng chạy tới. Ba thì đòi chầu chực ở bệnh viện đợi nó tỉnh, nếu không có mẹ và hai anh can ngăn, thì chắc ba cũng chẳng chịu đi làm. Hai ngày nay tuy bận rộn, nhưng ai cũng dành chút ít thời gian rãnh mà đến xem tình hình của Wind thế nào. Cũng may là dù mất máu khá nhiều nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Khi máu của Wind thấm đẩm chiếc áo thun, đôi mắt nhắm nghiền, toàn cơ thể hoàn toàn bất động, khoảnh khắc đó, đầu óc Rain trống rỗng, thực sự là cậu chẳng thể làm gì hơn ngoài việc gọi tên nó, liên tục, chỉ với chút ảo vọng rằng nó sẽ nghe thấy và tỉnh dậy. Cứ nghĩ đến việc phải mất đi người con gái mình yêu thương, cậu lại thấy sợ, rất sợ, rất đau, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim.

Rain đã ngủ suốt đêm bên giường bệnh, chiếc áo thun ngày hôm qua vẫn chưa kịp thay. Hôm nay đã là chủ nhật rồi, nên cậu sẽ ở lại đây cả ngày, chờ đợi đôi mắt đó mở ra. Chưa bao giờ sự chờ đợi lại dày vò, làm cậu phải đau đớn, trằn trọc như thế này. Trong đầu lúc nào cũng âm vang câu hỏi “Lỡ Wind không tỉnh dậy nữa thì sao?”

Bỗng có cơn gió thoảng nhẹ, phảng phất mùi hương ngọt ngào trong không khí. Chiếc lá khẽ rơi xuống, theo cơn gió phiêu du, lìa xa cành cây khẳng khiu. Cho dù cây có cố gắng níu kéo, thì