
rẻ giật mình. Chúng đồng loạt đưa mắt nhìn cô bé tóc ngắn, mặt mũi dính đầy bụi, tay chân có vài chỗ được dán băng keo, đang tiến tới với vẻ mặt hung dữ.
-Mày là ai hả con ranh kia? – Thằng bé to con nhất hỏi.
-Tao tên Wind. Tụi bây là ai mà dám đánh Rain yêu dấu của tao hả? – Cô bé chạy lại, đỡ một cậu bé gầy gò đang ngồi dưới đất lên, phủi phủi quần áo cho cậu. Cô bé nhẹ nhàng hỏi han. – Rain có sao hông?
Cậu bé lắc đầu, tay vẫn ôm chặt đống sách vở đã bị dính đầy đất cát.
-Ê, mày quen thằng này hả?
-Tao “dới” Rain là bạn.
-Cái thằng ốm yếu, ẻo lả này cũng có bạn hả? Hahaha – Cả đám cười lớn.
-Sao lại hông có được chớ? Tụi bây quánh Rain là tao quánh lại đó! – Cô bé nói, không chút sợ hãi, đứng chắn phía trước cậu bé gầy gò kia.
-Tụi mày coi, nó nói gì tao nghe sợ quá đi!
-Sợ quá! Sợ quá! – Cả đám nhắc lại thằng to con đó.
-Con trai mà lại để con gái bảo vệ, hèn quá!
-Hèn quá! Hèn quá!
-Haha, tao không….Á!!!!
Thằng bé to con chưa nói hết câu thì đã bị đánh té lăn nhào xuống đất. Thằng bé hét to.
-Đứa nào??????
-Tao đó! – Cô bé chống hông, hiên ngang đáp – Một đứa con gái thôi mà mày cũng hông đánh lại. Yếu xìuuuuuuuuuuuu!!!!!
Thằng to con tức tối, ra hiệu cho những đứa khác nhào vô. Điều nó không ngờ là cô bé trông dễ thương, mềm yếu kia lại có thể một mình đánh bại 3 thằng to xác hơn. Lát sau, cả 4 thằng đều nằm lăn lộn trên đất, 1 thằng khóc tu tu bỏ chạy, 3 thằng vội vàng chạy theo, không quên để lại lời đe doạ phía sau. Còn cô bé kia, cười nụ cười chiến thằng, rồi sực nhớ tới người bạn của mình, cô cười toe toét.
-Thấy tao “dỏi” hông? – Cậu bé lắc đầu. Cô nhăn mặt – Xí, mày đúng là đáng ghét! Mà mày có đau hông? Đề tao đỡ “dề” nha?
Rồi, trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, trên đường đi, người ta bắt gặp một cậu bé gầy gò, ốm yếu đang được một cô bé mặt mũi đầy bụi, tay chân trầy thêm mấy đường cõng về. Cô bé cười rất tươi, còn cậu bé, tay vẫn ôm khư khư đống sách vở, mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ lo lắng. Thật đáng yêu!
***
Một năm có mười hai tháng, một tháng có bốn tuần, một tuần lại có bảy ngày. Trong bảy ngày: hai, ba, tư, năm, sáu, bảy, chủ nhật, cá với mọi người là ai cũng thích nhất hai ngày thứ bảy và chủ nhật. Wind cũng vậy thôi, là một đứa học sinh lười biếng, ngày chủ nhật quả là một ngày tuyệt vời đối với nó. Thứ nhất, nó được ngủ nướng, thứ hai, nó chẳng phải đi học thêm gì hết. Sung sướng lăn mình trên chiếc giường ấm áp, mềm mại, vùi đầu ngủ cho đến trưa, đắm chìm trong những giấc mộng đẹp, đúng là như đang ở trên thiên đường.
Wind đang mớ ngủ, với tay tìm cái gối ôm, vô tình…rờ trúng cái gì đó. Hừm, cái gì đó…ư? Để coi, cứng cứng, ấm ấm, phập phồng, như đang thở ý. Nó đưa mũi hít hít, mùi gì mà...quyến rũ thế? Thích quá, lại gần chút nào….hít hít…híhí…
-Ưm…này, mày…làm tao nhột quá!
Ừ ừ, mày nhột thì kệ mày, tao đang thích cái mùi này, im lặng cho tao ngửi đi mà. Ủa mà khoan…sao lại có tiếng nói của con trai trong phòng nó chứ? Wind giật mình, banh to con mắt ra nhìn “thứ” đã phát ra tiếng nói kia.
-Hơ…wah áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!
Buổi sáng trời trong, mây gợn nhẹ, nắng ấm áp. Phải nói ngày hôm này là một ngày đẹp trời. Vậy mà trong căn nhà cổng xanh kia lại phát ra tiếng hét to của một cô gái 16 tuổi, có phải là kì lạ lắm không?
-Áaaaaaaaaaaaaaaaa….Tránh ra, tránh ra….!!!!! – Wind liên tục la hét, vừa la, nó vừa lấy gối đập liên tục vào Rain. Cậu không kịp phản ứng nên cứ bị đánh liên tục vào người, hơi đau đau một tí.
-W..Wind…mày, mày bình tĩnh. Wind! –Rain bực bội, mạnh tay giựt cái gối, quăng cái đùng xuống đất. Tóc cậu bị rối lên, nhưng trông vẫn đẹp trai như thường. Rain nhìn nó, đôi mắt huyền ánh lên sự tức giận làm nó hơi sợ. Wind run run nói.
-S…sao…sao mày lại nằm bên cạnh tao? Sao lại là…mày…? Mày…híc – Wind hoảng loạn nắm chặt cổ áo mình, khuôn mặt ấm ức, nhìn Rain chằm chằm – Mày đã làm gì tao…mày, mày đừng có nghĩ tao dễ dãi nha…!
-Khoan, mày nghe tao nói đã. Thật ra…
-Mày, mày đừng có mơ nha. Tao không có cưới mày đâu. Cho dù, cho dù mày có chiếm được thể xác của tao, nhưng mày không chiếm được trái tim tao đâu. – Nó lớn giọn