XtGem Forum catalog
Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo!

Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323574

Bình chọn: 10.00/10/357 lượt.



  "Bịch"  Ba tiếng bịch vang lên cùng những tiếng rên như thú hú của ba người nằm chồng chất trên đường đất. À lộn, hai cô gái nằm đè lên nhau và một cô gái ngồi trên hai người trông rất khoái chí!

  - Ui da! Đau chết ta rồi! - Một cô gái mái xéo, tóc màu nâu đỏ nói.

  - Vậy hả? Ta lại thấy rất là êm nha! - Cô gái tóc tím than, đuôi tóc được uống lọn ngồi trên cùng vừa nói vừa lắc lắc cái......mông như đang nằm trên nệm cao cấp.

  - Mi làm cái giống gì vậy hả? Làm ơn đừng có lắc coi! - Cô gái tóc nâu đỏ khi nãy la lên.

  Trong khi hai cô gái kia đang nói chuyện rất "vui vẻ" thì cô gái mái ngố tóc nâu xoăn nằm cuối cùng mắt trợn trắng có dấu hiệu nghẹt thở la lên:

  - Ai on eo ia! Uống âu, ặng á! (Hai con heo kia! xuống mau! Nặng quá!)

  - Ặc! Sorry sorry, để ta leo xuống. - Cô gái tím than cuống quít đi ra. Tiếp theo là cô gái tóc nâu đỏ khi nãy.

  Cô gái tóc nâu sau khi được "giải phóng" thì thở hồng hộc. Phì phò nói:

  - Sao tụi mình lại ở đây? Không phải tụi mình đang đi tham quan viện bảo tàng sao?

  - Ừ, ta cũng thấy lạ. Đáng lẽ phải ở đó chứ. Tự nhiên bị rơi xuống chỗ này không biết là ở đâu. - Cô gái nâu đỏ tiếp lời.

  - Ê Ngọc Di, Ngân Nhi. Ta nhớ lúc tụi mình tham quan tới một bộ xương rắn to nhất thế giới tự nhiên ta bị lọt xuống cái hố đen dưới chân mình. Lúc ta định thần được thì ta đã ở đây rồi. - Cô gái tóc tím than nói với cô gái tóc nâu là Ngân Nhi và cô gái tóc nâu đỏ là Ngọc Di.

  - Trước hết tụi mình xem đây là đâu đã. - Ngân Nhi nhíu mày quan sát xung quanh nói.

  - Hình như.....tụi mình đang ở chỗ vừa bị lũ lụt thì phải. Toàn là nước! - Ngọc Di nhìn cái quần jean ngắn của mình đã bị ướt gần hết buồn bực nói.

  Ba người đi xung quanh bỗng phát hiện một cô gái bị đè dưới những thanh gỗ to lớn. Ba người mừng rỡ, lật đật kéo cô gái ấy ra thì thấy trên người cô gái mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng đã bị ướt hết, tóc cài những trang sức khảm ngọc. Ngọc Di nhìn cô gái đó rồi nói:

  - Ê Tử Linh, sao nhìn giống ngươi quá vậy?

  - Ờ, giống thật! Mà bộ cô này đang đóng phim hay sao mà ăn mặc kì cục vậy? - Cô gái tóc tím-Tử Linh nói

  - Ê, hình như.....cô này.....chết rồi! - Ngân Nhi trợn mắt nói

  - Cái gì????? - Hai người còn lại đồng thanh. Bất ngờ ba người cùng thụt lùi lại cách xa cô gái kia.




  - Hay là....bỏ đi.....ta không muốn bị ma ám đâu.....- Tử Linh mếu máo nói. Cô rất sợ ma và những cái gì kinh dị nha! 
- Không được! Như vậy không nên, làm ơn thì làm ơn cho trót mà. - Ngân Nhi nói. Thế là ba người đành đào bới đất chôn cho cô gái xấu số đó.

  Tiếp tục cuộc hành trình. Bỗng từ đâu một cô bé khoảng 15 tuổi vận bộ hồng y cổ trang chạy đến thở phì phò cà lâm nói:

  - Tiểu thư! Sao.....sao tiểu...tiểu thư...lại ăn...mặc kì cục như vậy?....Còn có...tóc của người.....

 
Ba người quay qua quay lại nhìn xem còn có ai khác không nhưng lại
không tìm được người mà cô bé kia cần gọi là tiểu thư nên Tử Linh khó
hiểu, thăm dò chỉ tay vào mình hỏi:

  - Tôi????

  Cô bé kia sợ tới trắng mặt, mếu máo nói:

  - Tiểu thư người sao vậy? Không nhận ra Nhan nhi sao?

 
Ba người gãi gãi đầu không biết cô bé đó đang nói gì. Và cuối cùng, một
kết luận mà ba người cho rất hợp lí là: Cô bé này bị bệnh thần kinh!

 
- Tiểu thư, tiểu thư có biết mình là ai không? Có biết phụ thân người
là ai không? Có biết phủ của chúng ta tên gì không? - Nhan nhi thao thao
bất tuyệt hỏi một hồi rồi dùng gương mặt chờ đợi nhìn Tử Linh.

  - Cái hì mà tiểu thư? Cái gì mà phụ thân với phủ? Tôi không biết gì hết. - Tử Lin bắt đầu có dấu hiệu bực mình nói.

  - Khoan!!! Cho tôi hỏi, vậy...đây là thời đại nào vậy? - NgọcDi có dự cảm không hay, liền nghi ngờ hỏi.

  - Cô nương, đây là Nhật Quang quốc, thời đại XXX - Nhan nhi đáp

  Xong, ba người chính thức hóa đá. Trời ơi!!!!! Xuyên không sao? Có tin được không?????

  Nhưng sau một hồi trong lòng ba người lại la hét: Ố dè! Xuyên nha xuyên nha. Hahaha Cuối cùng ta cũng có thể xuyên không nha!

  Ba người nhìn nhau cười cười rồi chụm đầu lại gần nhau bàn bạc. Tử Linh kích động nói:

  - Xuyên kìa xuyên kìa! Nghe thấy chưa? Chúng ta xuyên không!!! Kakaka

  - Im coi con điên kia! Bây giờ tính sao đây? - Ngân Nhi hỏi

  - Tính sao là tính sao? - Ngọc Di khó hiểu hỏi

 
- Ta tính vầy nè. Bây gờ tụi mình cứ giả bộ mất trí nhớ như nữ chính
xuyên không để có chỗ ăn chỗ ở cái đi rồi cái gì đến sẽ đến. Ok? - Ngân Nhi nói

  - Được được. Ta kết cách này nha! - Tử Linh nói rồi ba người xoay lại nói với Nhanh nhi:

  - Thật xin lỗi quá. Tôi không nhớ được gì hết còn bộ đồ này là do một vị thần tiên cho tôi. Thần tiên nói tôi cứ mặc tạm tránh để quần áo ướt gây bệnh. - Tử Linh chém gió nói làm xua tan bao nhiêu nghi vấn của Nhan nhi.

  - À th