
hư bắt đầu đỏ hoe – Con không phải con ruột của ba cho nên ba mới quát nạt con như thế phải không?
-Mày còn nói nữa hả?
-Ba! Mẹ! ba mẹ không xem con là con của ba mẹ nữa sao? Sao tự dưng lại
bắt con ở chung nhà với Hà Vy chứ? Sao ba mẹ lại dành hết tình thương
cho nó? Trong lòng ba mẹ còn có con không?
Hạnh Như khóc nấc lên.
Tôi ngồi gần Thanh Nam và Thanh Phong chứng kiến được cảnh đó, không
cầm lòng được, nước mắt tôi đã chảy ra từ lúc nào không hay.
-Vịt con xấu xí! Cậu ngốc quá, sao phải khóc vì người khác chứ?- Thanh Phong xoa đầu tôi như xoa đầu 1 đứa trẻ.
Tôi trừng mắt nhìn Thanh Phong rồi im lặng không dám nói gì nữa. Tốt
nhất trong trường hợp này tôi không nên nói gì, cũng không nên có bất kỳ hành động gì.
Đột nhiên Hạnh Như vớ ngay con dao gọt trái cây ở gần đó. Cả 5 người chúng tôi đều bàng hoàng ngạc nhiên.
-Hạnh Như… con đừng làm bậy mà… Hạnh Như… từ từ nghe mẹ nói… - Dì Ngọc lắp băp lên sợ hãi.
-Mẹ! đừng cản con – Hạnh Như khóc nấc lên, đưa con dao vào cổ mình, ánh mắt đỏ hoe đột nhiên nhìn sang tôi – Hà Vy! Mày đã cướp hết của tao tất cả, Thanh Phong, Thanh Nam đến ba tao, mẹ tao, cả cái địa vị mà tao
đang có…
Nghe câu nói đó của Hạnh Như, cả người tôi như mềm nhũn ra, không còn
biết tại sao mà mình lại tồn tại trên đời này nữa. Hà Vy ơi, mày đáng
chết lắm, mày sống mà chẳng để ai được vui vẻ cả. Mày sống mà làm cho
người khác đau khổ thì mày tồn tại làm gì?
Ý nghĩ đó hiện lên trong đầu tôi khiến tim tôi đau như cắt, chẳng biêt sao, nước mắt lại chảy…
-Hà Vy! Mày ác lắm. Tao mất hết rồi, tao không còn muốn sống làm gì nữa….
Nói rồi Hạnh Như đưa ngay con dao lên cổ trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người…
-Đừng, Hạnh Như!!!!
Nhanh như chớp tôi lao đến chỗ Hạnh Như, cố giật con dao trên tay cậu ấy.
-Mày làm gì vậy? Mày đắc ý lắm phải không? Tao thua mày rồi, tao thua mày về tất cả…
-Hạnh Như à, đừng như vậy mà! Chuyện đâu còn có đó, đừng như vậy nữa
được không? – Tôi vẫn dừng hết sức mình mà ngăn cản con dao sắp lăm le
vào cổ Hạnh Như.
-Buông tao ra!
Hạnh Như quát lớn, hất tung
cánh tay đang cầm con dao khiến tôi té ngã. Ngay sau đó, Hạnh Như cũng
mất đà mà té xuống. Trước mắt tôi chỉ còn nhìn thấy một mũi dao đang lao thẳng vào mình…. Tôi sợ hãi nhắm mắt…. tự biết bản thân không thể nào
thoát khỏi cái chết.
-Hà Vy! Cẩn thận!
-Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng la thất thanh của Hạnh Như. Tiếng la ấy… tôi còn nghe được, vậy là… tôi vẫn còn sống? tôi mừng rỡ mở mắt ra và….
Một dòng máu đỏ hoe trên màu áo đen. Dòng máu ấy đang chảy dần dần
xuống áo tôi… đang dần dần chảy vảo sâu trong tim tôi. Trời ơi, tại sao
trong cho con dao ấy đâm thẳng 1 nhát vào tim tôi đây này? Tại sao ông
trời cứ để tôi tồn tại trên đời này làm gì để rồi hại biết bao nhiêu
người khác?
Mắt tôi đỏ hoe lên tự lúc nào, cố lấy bàn tay mình che
lại những giọt máu cứ muốn chảy ra xối xả… tôi đã khóc, nước mắt thấm cả vào chiếc áo đen, chiếc áo mà ban nãy đã lù lù xuất hiện vào lớp học
tôi mà tôi cứ ngỡ là ma, “con ma” ấy, đã cứu tôi thoát khỏi bàn tay thần chết… tôi khóc nấc lên, nói không thành lời.
-Th…th…thanh….Ph…Phong….. cậu… là…làm ơn… đừng chết…Th…thanh.. Ph…ong…..
Gương mặt nhợt nhạt, chiếc áo đen khẽ nhúc nhích, một nụ cười hiện lên thật yếu ớt:
-Vịt con xấu xí… cậu đã khóc vì tôi hả? tôi…tôi…vui quá….
Tiếng xe cứu thương vang lên giục giã, tim tôi đau thắt lại từng cơn.
Tôi đau lắm, tôi xót lắm. Tôi cảm thấy bản thân mình đã nợ Thanh Phong
thật nhiều. Nước mắt tôi cứ rơi, rơi mãi làm ướt cả áo sơ mi màu đen
đang thấm đẫm dòng máu đỏ tươi.
-Thanh Phong, Thanh Phong ơi…. cậu đừng có gì hết nha…cậu làm ơn… đừng nhắm mắt lại…
Tôi lại khóc.
-Vịt..con..xấu…xí… cậu ồn ào quá đấy… tôi có làm sao đâu nào?
Thanh Phong mỉm cười yếu ớt nhìn tôi. Tôi chợt thấy lòng mình đau như
cắt. Giá mà, con dao ấy cứ nhắm thẳng vào tôi. Giá mà, tôi có thể chịu
thay nhát dao ấy cho Thanh Phong. Giá mà, Thanh Phong đừng tốt với tôi
như thế, đừng gánh tất cả vì tôi như thế.. Thì bây giờ… tôi đã không đau lòng thế này.
-Thanh Phong.. cậu phải cố lên, cố lên … đừng nhắm mắt lại… Thanh Phong…
-Biết rồi… khổ lắm…nói mãi… - Thanh Phong yếu ớt nói, trên miệng còn
vương vẫn nụ cười – Biết vịt con xấu xí mà khóc vì tôi, tôi vui còn
không hết, tôi phải cố gắng để vịt con trả ơn mà, phải không?
Tôi
lại khóc, nghe Thanh Phong nói, tôi không cầm lòng được. Bàn tay Thanh
Phong chợt nắm lấy tay tôi, một cái nắm tay… thật ấm…
-Vịt con, hứa với tôi, phải đợi tôi trở ra, biết chưa?
-Ừ! – Tôi vội quẹt nước mắt – Tôi hứa!
-Trời ạ, mít ướt quá đi!
10 phút trôi qua đợi chờ xe cứu thương đến bệnh viện, bàn tay Thanh
Phong vẫn bướng bỉnh không chịu buông tay tôi ra, vẫn ghì chặt