Polaroid
Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325562

Bình chọn: 7.00/10/556 lượt.

ỉ?

- Câu trả lời gì cơ? – Tôi còn đang bị chi phối bỏi những lời nói của Thanh Nam nên nhất thời chưa phản ứng được.

- Cậu mau quên thế! Tôi hỏi… giữa tôi và Thanh Phong, cậu chọn ai?

- Còn có ý nghĩa gì khi ngày mai cả 2 người đều phải ra sân bay?

- Nếu cậu có 1 sự lựa chọn, thì người đó sẽ ở lại không đi nữa – Thanh Nam chậm rãi giải thich.

Tôi lặng người suy nghĩ. Thanh Phong, Thanh Nam… tôi biết phải làm sao đây? Hôm qua khi được Thanh Phong và Thanh Nam tỏ tình, tôi cứ ngỡ họ đang
đùa giỡn với tôi. Nhưng mà… hôm nay cả hai đều rất nghiêm túc. Tôi hồi
hộp không dám thở mạnh, cũng không dám nói gì, cứ im lặng trước sự chờ
đợi của Thanh Nam.

Chọn ai và không chọn ai? Tôi biết phải làm sao?
Đối với tôi, Thanh Nam như một vì sao sáng, một thần tượng mà tôi không
thể với tới. Còn Thanh Phong là thằng bạn suốt ngày chỉ biết bắt nạt và
trêu chọc tôi, nhưng lại rất nhiệt tình giúp đỡ tôi mỗi khi tôi gặp khó
khăn. Mà hơn nữa, họ lại là anh em sinh đôi. Tôi không biết mình giải
quyết như thế nào cho phải. Bởi vì, nếu bắt buộc phải chọn một người,
thì người kia nhất định sẽ đau. Tôi không hề muốn chuyện đó xảy ra một
chút nào, đơn giản vì cả 2…đều rất quan trọng với tôi.

Cũng vì một
lý do, tôi không muốn phá vỡ cái tương lai tốt đẹp của hai người con
trai kia. Đi du học sẽ mở ra một tươi lai đầy tươi sáng. Tôi không thể,
không thể vì tôi mà một người trong số họ phải bỏ lỡ cơ hội của cuộc đời mình. Hít một hơi thật sâu, tôi hỏi Thanh Nam:

- Nếu tôi không chọn ai?

Thanh Nam im lặng trong vài giây, gương mặt không một chút cảm xúc, đôi môi khẽ mấp máy:

- Vậy thì…mọi chuyện sẽ không thay đổi, cả 2 sẽ cùng bay qua Mỹ!

- Khi nào ..các cậu về? – Tôi run run hỏi.

- 1 năm, 2 năm, 3 năm hoặc là sẽ không về nữa – Thanh Nam lạnh băng.

Ách! Trả lời cũng bằng thừa. trả lời như cậu ấy thì ai lại không nói được,
cái tôi cần là một khoảng thời gian, một khoảng thời gian cụ thể để có
thể gặp lại 2 người.

- Nó đùa với cậu thôi! – Thanh Phong từ đâu lù lù tới – Tụi này chỉ đi 2 năm, sau 2 năm sẽ quay về!

Thanh Phong đưa cho tôi một ly nước:

- Thế nào? Tụi này sẽ đi thật đấy!

Tôi im lặng, không trả lời. Vốn dĩ vì tôi không biết phải nói gì Tối hôm ấy, tôi cứ trằn trọc không ngủ được. Hễ cứ nhắm mắt là hình ảnh của Thanh Phong và Thanh Nam cứ thay phiên nhau hiện lên trong đầu tôi. Chả biết kiếp trước tôi đã làm gì đắc tội với 2 người này mà giờ đây tôi bị ám ảnh đến như thế. Tôi cố nhắm nghiền mắt chỉ để mong mình được vào
giấc ngủ nhanh hơn, nhưng cuộc đời trớ trêu thay khi hình ảnh Thanh
Phong và Thanh Nam xách hành lý lên máy bay cứ ám ảnh trong tôi. Ngày
mai họ đi rồi, thế là hết, hết những tháng ngày mơ mộng đã qua, hết
những giấc mơ, những cảm xúc và cả những lần rung động đầu đời của tôi.
Khẽ đưa ngón tay lên môi mình, tim tôi chợt đập nhanh hơn, hình ảnh môi
Thanh Phong từ từ chạm dần vào đôi môi tôi, cảm giác môi chạm môi, cảm
giác của một vòng tay ấm áp. Tôi khẽ mỉm cười, tạm biệt Thanh Nam, tạm
biệt Thanh Phong, ngày mai tôi sẽ không tiễn họ, tôi không muốn mình lại mềm lòng mà không cho họ đi, tôi không muốn họ thấy một vịt con xấu xí
như tôi lại bật khóc giữa chốn đông người như vậy. Hạnh phúc, tình yêu
với tôi sao mong manh quá, dù tôi có muốn níu giữ nó ở lạ bên mình,
nhưng cuộc sống không cho phép. Thực tế không hề có một tình yêu thật sự và hạnh phúc giữa Hoàng tử và Công chúa lọ lem, thực tế là như thế. Tôi mỉm cười nhẹ, đêm nay là đêm cuối, đêm cuối cùng tôi nghĩ về 2 người
họ, là đêm cuối để tôi đem hết thời gian và tâm trí để lo lắng cho 2
người họ.

Reng…reng..reng…

Khi vừa chợp mắt tôi bỗng giật mình
tỉnh giấc vì chuông điện thoại bất chợt reo. Tôi sợ hãi nhìn đồng hồ rồi co ro vào một góc, không dám nghe máy. Bây giờ đã là 2 giờ sáng, chỉ
có…ma mới điện giờ này. Mẹ tôi đi thăm ngoại sáng giờ nên chỉ còn một
mình tôi ở nhà. Tôi nín thở chờ cho đến khi chuông điện thoại không reo
nữa. Chưa kịp hoàn hồn thì chuông điện thoại lại được dịp sử dụng hết
volume của mình để tiếp tục reo, tôi quấn mền kín mít, sợ hãi và chậm
rãi bước xuống.

Tay run run nghe máy, tôi sợ đến mức muốn quăng tai
nghe sang một bên. Đầu dây bên kia tôi chỉ nghe tiếng gió thổi vì vù,
tiếng ma kêu rùng rợn. Không cần suy nghĩ gì nữa, tôi la toáng lên:

- M…..A….A……..A…!!!!!!!!!!!!!

- Ma cái đầu cậu! – Giọng nói trong kia vang lên – Cái tật sợ ma đến giờ vẫn chưa bỏ được à?

- A….a…ai…v…v…â..ậy….

Tôi sợ hãi lắp bắp.

- Thanh Phong – Đầu dây bên kia nói gọn lỏn.

- À… là cậu à – Sau khi lấy lại được bình tĩnh, tôi thở phào nhẹ nhõm – Có gì không?

- À..không, cậu ngủ chưa?

Hắc hắc, bây giờ đã là 2 giờ sáng, không lẽ Thanh Phong chỉ hỏi câu ngớ ngẩn như thế?

- Có thấy nghe máy không mà còn hỏi? – Tôi lười biếng trả lời.

- Vậy à… vậy… ngủ ngon nhé!

-