
uốt. Cơn gió bò trên mái nhà, thè chiếc lưỡi dài qua kẽ hở tạo thành những tiếng “ rít.. rít” rợn người. Cô xoa hai bàn tay vào nhau cho ấm, rồi đến bên giường, nhìn cô bạn đang chăm chú làm gì đó ở tầng trên:
- Tiểu Ngôn này, sao hôm nay mưa lớn thế ?
Tiểu Ngôn vừa chuẩn bị tập vở cho ngày mai vừa trả lời:
- Hà không biết à? Vào tháng chín, thời tiết ở Nhật nhiều bão lắm, khi ra đường nhớ đem theo ô nhé. Nhưng chắc mấy ngày sau không còn mưa nữa đâu vì sắp sửa sang tháng mười rồi.
Bảo Hà mở laptop ngồi dựa vào thành giường lướt web, không màng đến những cơn gió gào thét ngoài kìa. Không khí đang yên ắng, cô bạn tầng trên bỗng nhiên nhảy xuống cái “ bộp”, ngồi cạnh Bảo Hà hào hứng:
- Hà có biết gì không?
Bảo Hà ngây ngốc:
- Biết gì cơ?
Tiểu Ngôn vụt cái biến thành một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp:
- Người Nhật coi trăng trong tháng này là đẹp nhất , tròn nhất trong năm đó. Vào buổi tối thì họ thường ngồi quây quần bên nhau cùng ăn bánh dày, cùng ngắm trăng, và còn uống rượu nho nữa.... Giống như Tết Trung Thu ở Việt Nam và Trung Quốc vậy.
Bảo Hà cảm thấy hứng thú với những thông tin Tiểu Ngôn chia sẻ:
- Vậy mình cũng ngắm trăng, cũng ăn bánh dày như họ đi.
Tiểu Ngôn chạy đến bên ô cửa sổ, nhún vai, chỉ ra ngoài khoảng không tối đen:
- Mưa thế này, sao mà thấy được trăng chứ.
Vài giây sau, Tiểu Ngôn hí hửng đến bên Bảo Hà:
- Nhưng Hà yên tâm, không thể ngày nào cũng mưa được, mai học xong chúng ta đi mua bánh dày để đó, đến khi nào có trăng sẽ cùng ngắm.
Bảo Hà rất tán thành ý tưởng này, bèn gật đầu đồng ý.
Trời vừa tờ mờ sáng, hai cô đã thức dậy, chuẩn bị sách vở, cùng nhau lên giảng đường. Khoảnh khắc tiếng chuông báo giờ vào học ngân lên, cũng là lúc Hà cảm thấy hồi hộp nhất, trống ngực đập mạnh từng hồi dữ dội. Người Nhật rất chú trọng giờ giấc cho nên tiếng chuông vừa dứt, cô Akako đã bước vào lớp, cả phòng đứng lên cuối chào, cô Akako cũng dịu dàng cúi nhẹ đầu chào lại các em sinh viên.
Hôm nay, cô chọn cho mình một chiếc váy màu đỏ đằm thắm, dài tới đầu gối, bó sát hai chân thon và trắng nõn. Cô Akako có một cách dạy học rất đặc biệt. Cô sẽ giao cho mỗi nhóm một chủ đề, mỗi nhóm tự mình tìm hiểu những vấn đề xoay quanh chủ đề đó, sau đó cùng nhau thảo luận, nếu có gì không hiểu, đặt câu hỏi, cô sẽ trả lời ngay trên lớp. Cô Akako nói rằng: “ có như vậy các em mới phát huy được khả năng cũng như sự sáng tạo của mình”. Hôm nay, cô chỉ bàn giao chủ đề cho từng nhóm và mỗi người hãy tự chọn cho mình một nhóm để học tập, một nhóm có từ ba đến năm em không được quá năm, vì nhiều quá, hiệu quả học sẽ không cao.
Cô cúi chào và cho lớp nghĩ. Hà và Tiểu Ngôn cũng vội vã tìm người cho đội của mình. Thật trùng hợp, hai cô vừa quay ra sau bắt gặp hai cặp mắt cũng đang nhìn mình như có ý....
Tiểu Ngôn nhanh nhảu:
- Hai bạn có muốn cùng bọn mình lập nhóm không ?:33.jpg:
Anh chàng da trắng, tóc vàng hoe mỉm cười:
- Thế thì còn gì tốt bằng. :77.jpg:
Để hiểu thêm về hai người bàn mới quen, Hà đề nghị:
- Bốn chúng ta đi uống gì đó nhé?
Cả đám cùng gật đầu đồng ý.
Akira đưa mọi người đến một quán ăn bình dị, nhưng không kém phần tao nhã trong lòng thành phố Yokohama. Quán trang trí theo phong cách truyền thống Nhật Bản. Món ăn chủ đạo ở đây là trà sữa và bánh mochi. Lần đầu tiên Hà được uống trà sữa ngon đến thế, lần đầu tiên Hà được thưởng thức món bánh mochi tuyệt vời đến thế. Hà ngồi ăn ngấu nghiến “ ôi bánh mochi hương so-co-la, :p ôi mochi hương trà xanh, ôi mochi hương anh đào :p.... Cái nào cũng tuyệt vời ông mặt trời :p”.
Người Nhật ăn uống rất từ tốn, nhã nhặn, giống như phong cách uống trà đạo, cho nên khi thấy thái độ ăn “ bạo dạng” của Hà, Akira cảm thấy khó chịu vô cùng:
- Phong cách ăn uống của người Việt là như thế sao? Khi ăn buffet chắc “ náo nhiệt” lắm nhỉ?
Đang ăn ngon lành, nghe câu nói của Akira vừa thốt lên, Hà phun toàn bộ “tinh túy” trong miệng mình vào cả khuôn mặt điển trai, cùng chiếc áo trắng tinh của Akira, rồi ho sặc sụa. Tiểu Ngôn hoảng hốt:
- Bạn sao rồi, nè uống đi..từ từ thôi. Vừa nâng cốc nước cho bạn, Tiểu Ngôn vừa vỗ lưng như cho em bé uống sữa.
Akira nhăn mặt, nghiến răng :12.jpg-89:, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Ryan chỉ còn biết há hóc mồm, ngồi ôm bụng cười khanh khách.
Hà cảm thấy bị xúc phạm “tại sao hắn có thể nói ra những lời lẽ xem thường người khác đến thế :10.jpg:”..... Hà rơm rớm nước mắt, đứng lên từ giã hai bạn rồi về trước, không quên nói thầm vào tai Tiểu Ngôn: “ nhớ khi về mua cho mình mấy cái bánh mochi nữa nhé :53.jpg:”.
Tiểu Ngôn lắc đầu, cười khổ: “ mình cứ tưởng là từ nay không thèm ăn bánh mochi nữa chứ :35.jpg:”.Hà bước từng bước trên vỉa hè, dòng người qua lại tấp nập. Ở đây, con người ít sử dụng xe máy, phương tiện đi lại chủ yếu là xe đạp, xe buýt hay t